Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 23: Phụ tử




“Cái gì?” Lấy hàm dưỡng của Huyền Bi lúc này cũng không khỏi khiếp sợ, mặt tràn đầy vẻ không thể tin.

Bang đương !

Nguyên bản hắn đang chuẩn bị ném giới đao trở lại giá binh khí, sau đó hảo hảo trấn an Mạnh Kỳ một chút. Ai ngờ hai tay run rẩy, giới đao trực tiếp lao vào giá binh khí, đập thẳng xuống đất. Không thể rơi chuẩn xác theo ý hắn. Chuyện này đối với một cường giả ngoại cảnh mà nói, tuyệt đối là chuyện rất bất thường !

Mạnh Kỳ toàn lực vận chuyển tâm pháp Kim Chung tráo đệ tứ quan, trên làn da hắn ẩn hiện quang mang ám kim lưu chuyển, lặp lại lời vừa nói:“Sư phụ, Kim Chung tráo đệ tứ quan của đệ tử đã luyện thành .”

“Ngươi đã tao ngộ cái gì?” Huyền Bi khôi phục vẻ thất thố, nhưng nét kinh nghi trên mặt lại khó mà nén vào được.

Hôm qua tên đồ đệ nhà mình mới đột phá đến đệ tam quan, kết quả hôm nay đã luyện thành đệ tứ quan. Loại tốc độ này, quả thực cứ như trong mấy chuyện cổ tích vậy!

Mạnh Kỳ trước khi vào cửa đã tính sẵn lý do thoái thác, cũng không ngẩng đầu, trầm giọng nói :“Hôm qua đệ tử xem sư phụ diễn luyện đao pháp, mơ hồ cảm nhận được ý cảnh “hồng trần như lô”, “đoạn ta thanh tịnh chi ý.”

“Hôm nay lúc đệ tử tu luyện công pháp đệ tứ quan, chỉ thấy cả người vừa nóng vừa lạnh, bên cạnh lại có cái con tiểu điểu luôn mồm cằn nhằn, trên người thì chịu ba tầng tra tấn dày vò, cơ hồ không chống đỡ nổi. Đúng lúc này, đệ tử không biết thế nào tự nhiên lại nhớ đến phần ý cảnh ấy, nhất thời có chút lĩnh ngộ. “Hồng trần như lô”, “thiên địa như lô”, tra tấn trước mặt không phải lò lửa luyện thân, rèn luyện nhục thể, làm vấy bẩn tâm linh, hủy đi sự thanh tịnh?”

“Sau đó, sau đó, đệ tử cứ u u, mê mê, chả biết thế nào lại luyện thành đệ tứ quan.”

Những cảm thụ và thể ngộ Mạnh Kỳ kể lại đều là cảm nhận chân thật của hắn. Chỉ có việc hắn phát hiện ra đao ý là không nói. Câu chuyện có tới chín phần thật, một phần giả, ai có thể hoài nghi được hắn?

Nhưng hắn biết, sư phụ mình là cao thủ ngoại cảnh. Chút biến hóa về thân thể, về biểu tình khó mà giấu diếm được. Thế nên hắn cố ghắng khống chế nhịp tim, lại cố tình cúi đầu, không để sư phụ nhìn được vẻ mặt hắn.

Nghe Mạnh Kỳ giải thích, vẻ kinh nghi trên mặt Huyền Bi đã tán đi không ít. Bởi vì chút thể ngộ này, nếu không thực sự trải qua, như vậy lúc kể lại chắc chắn sẽ không hoàn thiện, tuyệt đối là sơ hở tầng tầng.

Hắn trầm ngâm một chút rồi cười an ủi nói :“Ngươi ngược lại là có duyên với môn đao pháp này đó, chỉ quan sát lần đầu đã có thể nắm được đao ý, cũng nhờ đó mà đốn ngộ.”

Nắm được đao ý không khó. Nếu cứ chăm chú quan sát đao pháp một thời gian, chỉ cần không phải quá đần độn, nhất định ít nhiều sẽ có được chút cảm giác. Cái khó là từ chút cảm giác ấy mà ngộ ra được chân ý, nắm lấy chân lý về đao pháp trong tay.

“Nhờ được sư phụ cho xem diễn luyện đao pháp.” Mạnh Kỳ đánh trống lảng, vội đem sự chú ý chuyển đến chuyện luyện “A Nan Phá Giới đao pháp” của sư phụ.

Huyền Bi khẽ nhíu mày, trịnh trọng nói:“Việc này nhớ là không được tiết lộ ra ngoài, giờ ngươi mới chỉ đạt tới Khai Khiếu kỳ, theo giới luật là không được xem ta diễn luyện bất cứ môn tuyệt kỹ nào, kể cả vi sư cho phép cũng không được.”

“Tuy ngươi mới chỉ lĩnh ngộ được đao ý, chưa nắm được các biến hóa của đao pháp và chân ý trong đó. Thế nhưng ngươi nhờ đó mà đốn ngộ, đạt được thu hoạch cực lớn. Chỉ sợ Giới Luật viện sẽ không tin ngươi chỉ là vô tình được xem qua một lần.”

Bình thường mà nói, phải chú ý quan sát rất nhiều lần thì may ra mới đốn ngộ được trụ cột.

“Đệ tử hiểu” Mạnh Kỳ đứng cạnh cẩn thận giấu diếm từng li từng tí một. Hắn đang muốn tìm cơ hội trốn ra ngoài một thời gian, tự nhiên không muốn cùng đám Giới luật tăng kia có bất kỳ liên hệ gì. “Hôm nay lúc đệ tử luyện thành đệ tứ quan, có thể đã bị Huyền Khổ sư thúc và Chân Thường sư huynh thấy được......”

Huyền Bi hòa ái gật gật đầu:“Vô phương a, dùng không đến ba tháng luyện thành Kim Chung tráo đệ tứ quan sơ cấp, từ trước tới giờ cũng không phải không có, họ đều là những tăng nhân có căn cơ hùng hậu. Chỉ cần Huyền Khổ sư huynh và Chân Thường sư điệt không biết ngươi vừa mới luyện thành đệ tam quan hôm qua là được. Nhiều lắm thì bọn hắn cũng chỉ khen ngươi rất thích hợp để luyện Kim Chung tráo mà thôi.”

“Vậy đệ tử an tâm rồi.” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Đây là tâm tình chân thực của hắn lúc này, ko chút dối trá.

“Ân, ngươi tự đi điều tức củng cố đi.” Huyền Bi vẻ mặt ôn hoà nói.

Đến thiện phòng, vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi, Chân Tuệ kỳ quái hỏi :“Sư huynh, sao hôm nay ngươi đến sớm thế?”

“Hắc hắc, sư huynh ta đã luyện thành Kim Chung tráo đệ tứ quan.”
Trước mặt tiểu sư đệ thân thiết này, Mạnh Kỳ không muốn dấu diếm một chút nào, đắc ý nói.
Nhanh, mau kinh ngạc thất sắc đi, mau chấn động trợn mắt đi, mau làm ra biểu tình không thể tin nổi đi!

Chân Tuệ “Nga” một tiếng, tựa hồ đây là chuyện quá đỗi bình thường, cười nói :“Sư huynh, ta còn tưởng ngươi vẫn luyện tuyệt kỹ Niêm Hoa chỉ và Vô Tướng kiếp chứ? hiện tại xem ra, Kim Chung tráo mới là thứ thích hợp ngươi nhất a.”

Tên giả hỏa không biết thưởng thức! Đây không phải đang nói ta “Ngoài miệng thì ra vẻ không cần nhưng cả người lại cuống lên muốn lấy sao? Mạnh Kỳ âm thầm mắng Chân Tuệ một tiếng:

“Có lẽ, ta tu luyện những tuyệt kỹ khác thì cái nào cũng nhanh đi?”

“Không biết.” Chân Tuệ thành thật trả lời, một điểm giác ngộ về khích lệ người khác cũng không có.

Mạnh Kỳ ho khan một tiếng :“Đương nhiên, dùng thời gian một ngày luyện thành Kim Chung tráo đệ tứ quan như sư huynh ta thì trước chưa có mà sau này cũng không có.”

“Sư huynh, ngươi lợi hại như vậy !” Mạnh Kỳ vừa ra vẻ sử dụng chút ngôn ngữ trong võ lâm giang hồ, Chân Tuệ đã lập tức hưng phấn bừng bừng hét lên.

Hắn che mặt, than nhẹ. Nói chuyện gì với thằng này cũng cứ phải toạc móng heo ra thì mới hiểu nổi. Cái gì mà nói bóng nói gió, ám chỉ ám treo... căn bản là không xài được.

............

Hơn nửa năm sau, vào dịp cuối thu, lạc diệp phiêu phiêu, trời thanh khí sảng

Ánh trăng mát lạnh như ôm lấy màn đêm, Mạnh Kỳ và Chân Tuệ tay xách đèn lồng, chầm chậm bước trong tự. Đêm nay là phiên trực của hai người bọn hắn. Bị an bài tuần tra một tuyến đường tương đối bất công.

“Cuộc sống cứ như thế này thì thật tốt a !” Mạnh Kỳ hít sâu một ngụm không khí trong lành, thỏa mãn tán thưởng nói.

Mười tháng đã qua. Nhiệm vụ luân hồi cũng không có. Đúng là chuyện tình làm người ta kinh hỉ !

Từ khi tự luyện thành Kim Chung tráo đệ tứ quan xong, Mạnh Kỳ trở lại với cuộc sống bình thường của hắn, hàng ngày đến Giảng Kinh viện học tập. Chỉ có chiều chiều là vẫn như cũ, đi đến Xá Lợi tháp để lợi dụng hoàn cảnh ác liệt của “Thiền định Súc Khí” để tu luyện. Bởi vì việc ngưng luyện chân khí, cô đọng khiếu huyệt là hết sức gian nan. Thế nên tiến triển gần đây của hắn đang dần chậm lại.

Bất quá, dựa vào việc sử dụng hợp lý “Linh chi Bổ Khí hoàn” do sư phụ Huyền Bi của hắn cung cấp, trong bảy tháng hắn đã đạt đến Súc Khí đại thành, cũng ngưng luyện xong mắt khiếu tương quan với sáu khiếu huyệt. Vây nên hắn càng hi vọng nhiệm vụ luân hồi tiếp theo sẽ chậm lại tầm hai tháng nữa. Như vậy hắn có thể có đọng xong toàn bộ 9 khiếu huyệt, chỉ cần đợi Thiên Thông hoàn hoặc ma luyện gian khổ là mở được khiếu rồi.

Đương nhiên, nếu hiện tại mà nhiệm vụ luân hồi bắt đầu, Mạnh Kỳ cũng không lo lắng sợ hãi tí nào. So với mười tháng trước, thực lực bản thân hắn đã có bước phát triển nhảy vọt, tựa như đã trở thành một người khác vậy.

Chân Tuệ bên cạnh sớm đã quen với việc sư huynh đang yên đang lành bỗng như kiểu lên cơn động kinh, làm ra vài hành động kỳ quái nên đối với việc hắn tự nhiên buông lời cảm thán như vậy không hề kinh ngạc, ngược lại còn đồng tình nói :“Đúng vậy, sinh hoạt cứ thé này thì thật là tốt. Đói có thể ăn, mệt có thể ngủ, rảnh rỗi lại có thể luyện công.”

Tính Chân Tuệ vẫn còn chút trẻ con. Nụ cười của hắn lúc nào cũng là thật tâm thật lòng phát ra.

Gần 10 tháng qua, Niêm Hoa chỉ của hắn tuy còn chưa đột phá đến cảnh giới “Súc Khí đại thành” , nhưng tiến triển cũng rất lớn. Việc này khiến Huyền Bi vừa mừng vừa sợ. Cảm giác nếu cho hắn thêm nửa năm nữa, nói không chừng có thể đột phá thành công.

Hơn nữa, hắn đang ở giai đoạn bắt đầu lớn. Mà đồ ăn, ngủ nghỉ và rèn luyện đều đầy đủ. Thế nên ước chừng đã cao thêm một cái đầu, mắt kiếm mày ngài, trông ra rất là tuấn tú.

"Trong đầu lúc nào cũng chỉ có ăn với ngủ, ngươi đúng là chả khác gì heo a ! Mạnh Kỳ nghiêng đầu liếc Chân Tuệ nói.

Trải qua mười tháng, chính hắn cũng đã cao thêm rất nhiều, không còn bộ dạng của một tiểu hài tử nữa. Đã có vài phần dáng dấp thiếu niên rồi. Hơn nữa trên mép còn lún phún vài sợi râu. Tóm lại là nhìn qua thì hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Thời điểm ngồi yên lặng, cũng ra một bộ tao nhã tuấn mỹ lắm. Điều duy nhất khiến Mạnh Kỳ không hài lòng là hai mắt hắn thoáng hẹp dài, nó làm cho hắn nhiều thêm vài phần tuần tú, nhưng lại thiếu chút khí khái nam tử hán.

Đi tới đi lui, Chân Tuệ đột nhiên mở miệng :“Sư huynh, ta cảm giác Chân Vĩnh sư huynh dạo này lạ lắm.”

“Làm sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi.

Trong đêm tối, đám cây rừng tựa như một bầy yêu quái đang vây xung quanh.

Chân Tuệ tố khổ nói :“Chân Vĩnh sư huynh thường xuyên rủ ta a ngoài, còn kể chuyện xưa cho ta nghe nữa. Mà mấy chuyện xưa của hắn không có cái chuyện nào là dễ nghe cả. Ân, còn nữa, lần nào hắn cũng hỏi ta tu luyện Niêm Hoa chỉ tiến triển thế nào rồi, nói cái gì mà rất có hứng thú đối với môn tuyệt kỹ khó nhất này.

Nghe nửa đầu, Mạnh Kỳ còn cảm thấy Chân Tuệ tưởng tượng quá nhiều. Thẳng đến lúc Chân Tuệ nói xong, vẻ mặt của hắn liền trở nên ngưng trọng :“Hắn muốn hỏi thăm ngươi sự tình về Niêm Hoa chỉ? Có hỏi chi tiết không?”

“Chi tiết, ví dụ như hắn hỏi ta khi vận khí thì có trở ngại gì, vận theo lộ tuyến nào, vì cái gì mà ta tu luyện nhanh như vậy......” Chân Tuệ liên mồm nói. thấy đây chả phải chuyện quái gì nghiêm trọng, mà hắn thì rất tín nhiệm sư huynh nên cứ thế nói ra.

Sư phụ từng bảo không thể dạy cho ngoại nhân, nhưng Chân Vĩnh sư huynh lại đi hỏi sư đệ. Thật đúng là cái tên phiền toái. Hơn nữa lại luôn chờ lúc mình ra ngoài mới hỏi, hảo thủ đoạn a!

Mạnh Kỳ hoài nghi Chân Vĩnh muốn học trộm “Niêm Hoa chỉ”. Với tư cách là Võ Tăng viện, thế nhưng đến giờ còn chưa xuất đầu, có loại suy nghĩ này thực ra cũng là bình thường. Nhưng hắn thế nào lại lấy mục tiêu là cái thứ “Niêm Hoa chỉ” khó nhằn nhất đây?

Hơn nữa giờ nghĩ lại, trước kia ở cùng với Chân Vĩnh cũng đã xảy ra mấy chuyện rất dị thường.

“Vậy là ngươi nói cho hắn pháp môn ‘Niêm Hoa chỉ’ rồi à?” Đây là điều đầu tiên Mạnh Kỳ cần xác nhận.

Chân Tuệ lắc lắc đầu:“Ta vẫn nhớ lời sư phụ dặn, không thể nói, không thể nói.”

“Rất tốt, đợi sáng sớm mai, chúng ta liền đem việc này bẩm báo cho sư phụ.” Mạnh Kỳ không định tự mình điều tra, vạn nhất tra ra nguồn gốc, kẻ địch đứng sau bản thân không thể đối phó, vậy phiền toái lớn rồi. Đến lúc đó, thậm chí còn có khả năng bị người khác đổi trắng thay đen, chỉ trích mình ngậm máu phun người. Thế nên, trực tiếp bẩm báo sư phụ, sau đó để sư phụ với thân phận trưởng lão đi điều tra là lựa chọn chính xác hơn cả.

Đối với đề nghị của sư huynh, Chân Tuệ không có một điểm hoài nghi. Tâm tình hắn đang không tệ, gật gật đầu ứng. Tiếp đó, ánh mắt hắn di chuyển, tay chỉ chỉ vào mấy gốc đại thụ nói:“Chân Vĩnh sư huynh có lần còn chui vào sau mấy cây này.”

“A? Ngươi như thế nào biết được?” Mạnh Kỳ kinh nghi hỏi.

Chân Tuệ thành thật nói :“Lần đó sau khi tách ra, ta bỗng nhiên nghĩ đến cố sự về một địa phương rất quỷ quái trong tự, liền quay đầu đuổi theo Chân Vĩnh sư huynh, đuổi đến nơi thì vừa vặn thấy hắn chui sau đám cây này.”

“Sau đó thì sao?” khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ run rẩy.

Chân Tuệ không để ý trả lời :“Ta sợ Chân Vĩnh sư huynh có chuyện bất tiện liền đợi một hồi. Chờ mãi không thấy hắn đi ra, xem qua thì đã đến giờ luyện công. Thế nên ta liền trở về.”

Mạnh Kỳ hơi hơi gật đầu, bởi vì xung quanh chả có ai, lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên liền xách đèn lồng, đến gần đám cây cạnh đó ngó sâu vào trong.

Bên trong không thiếu những cây đại thụ, tầng tầng lớp lớp, che khuất tầm mắt, khó có thể thấy rõ.

Mạnh Kỳ nghiêng tai nghe ngóng một hồi, không phát hiện động tĩnh gì liền tiến thêm vài bước vào khu vực cây cối, cẩn thận từng chút một, không lưu lại bất cứ một dấu vết nào

Chân Tuệ hứng trí bừng bừng, học theo bộ dáng sư huynh lần mò đi theo.

Đi được khoảng hơn mười bước, hai mắt Mạnh Kỳ bỗng sáng ngời, trước mắt đã không còn chút cây cối nào che lấp.

Đây là một mỏm đá lồi ra trên vách núi, bên dưới là mây mù tầng tầng, nhìn không thấy đáy -- Thiếu Lâm tự dựa vào núi mà xây dựng, rất nhiều địa phương không phải do tường bao quanh mà là vách núi bao quanh.

“Vách núi......” Mạnh Kỳ nghi hoặc, nhìn quanh quất xung quanh đánh giá, không rõ Chân Vĩnh đến nơi đây làm cái gì.

Vừa nhìn vài lần, Mạnh Kỳ bỗng giật mình, trong lòng vừa động, nghiêng tai lắng nghe, sau đó, hắn lập tức dập tắt đèn lồng, kéo theo Chân Tuệ trốn về phía sau một cây đại thụ.

Tiếng bước chân từ từ truyền đến, một đạo thân ảnh với tăng bào xám trên người lén lút tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.