Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 13: Khiêu khích




Nghỉ ngơi hai ngày, Tần Mục đã khôi phục tốt, Lưu Đan đã rời khỏi Cửu Giang tiến về trước Quảng Châu, chuẩn bị trao đổi với Trương Thúy chuyện công việc.

Tần Mục lúc này đi ra, thời điểm hắn tới cao ốc thị ủy, cơ hồ tất cả thần kinh đều bị hắn tác động. Tần Mục trên đầu băng bó, xem xét đã biết rõ đã từng trải qua sinh tử. Mà Tần Mục xuất hiện cũng là do Phó Ngọc Bình tận lực an bài, hoàn toàn là lễ truy điệu nguyên cục trưởng cục công an Thạch Trường Nhạc thành phố Cửu Giang.

Thi thể của Thạch Trường Nhạc được phát hiện dưới hạ du, Phó Ngọc Bình cùng Tần Mục nói chuyện mang theo không ít thổn thức. Thạch Trường Nhạc là chủ nhiệm của Cửu Giang, nhưng không ai nghĩ tới nhân vật như vậy lại có kết cục như thế khi mọi chuyện thuận lợi. Trong lời nói Tần Mục cũng hiểu thật rõ, có người bình thường khôn khéo, tới lúc phải trái rõ ràng lại hồ đồ, mà Thạch Trường Nhạc lựa chọn như vậy là tiêu chuẩn "Cán bộ tốt".

Lễ truy điệu trang nghiêm mà nghiêm túc và trang trọng, bí thư thị ủy đi đầu, tất cả viên chúc trong thành phố đều tham gia. Tần Mục nhìn qua Thạch Trường Nhạc nằm lặng ở đó, cúi đầu tỏa thành ý.

Thạch Trường Nhạc được truy điệu là liệt sĩ, là trung ương ban bố xuống, thái độ trực tiếp nói rõ thành phố Cửu Giang lần này sớm cảnh báo tốt, trung ương cầm thái độ ủng hộ. Mà Tần Mục hình tượng đầu băng bó cũng xuất hiện trên truyền thông, trở thành một phong cảnh đặc thù.

Sau lễ truy điệu, Tần Mục tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Hắn dùng giọng nói đều đều tỏ vẻ mình là cán bộ Quảng Châu, tại Cửu Giang có lũ lụt cũng nghĩa bất dung từ nói ra.

- Đừng nói tôi là công bộc của dân, cho dù là người bình thường, đụng phải loại tình huống này cũng không do dự!

Cách nói này khiến mọi người yên tâm. Lập tức truyền thông truyền ra, Tần Mục tuổi trẻ mấy tuổi, hình tượng mẫu mực trả lời truyền thông không chút rụt rè, ngẫu nhiên phỏng vấn lãnh đạo thành phố Cửu Giang, nhất là Quách Tự Tại phó chủ tịch quản mảng đập lớn và các quan viên khác cũng rất sợ sệt. Mà Tần Mục đầu bị thương nhưng trả lời rất hời hợt, là hình tượng "Không dùng vật hỉ không dùng mình bi" khiến mọi người tán thưởng.

Bởi vì Tần Mục biểu hiện trên TV cũng truyền vào tin tức của Quảng Châu, hơn nữa mắt sáng ngời, muốn kiến thiết "Thiên đường tiêu phí Quảng Châu" . Có tin tức này này xuất kỳ bất ý, một ít thương nhân Hồng Kông cũng đưa mắt qua Quảng Châu.

Tần Mục biểu diễn một phen, có chút vượt quá dự kiến của Phó Ngọc Bình. Dựa theo đạo lý, cho dù Tần Mục xuất sắc như vậy, hắn dựa vào hành động trong lũ lụt của thành phố Cửu Giang, nhưng mà chiêu này của Tần Mục là thủ pháp tứ lượng bạt thiên cân, làm cho Quách Tự Tại nổi bật đi lên sân khấu.

Quách Tự Tại có tình cảnh gì, Phó Ngọc Bình còn biết rõ hơn Tần Mục nhiều lắm, thời điểm hắn đứng ở giao lộ, Tần Mục vẫn lựa chọn giúp hắn, chuyện này không thể không nói quá mạo hiểm. Nhưng Tần Mục đã làm như vậy, sau đó có chút truyền thông cũng tuyên truyền lời lẽ của Quách Tự Tại trước lũ, do đó cũng truyền ra cả nước.

Phó Ngọc Bình kỳ vọng kết quả cũng không xuất hiện, làm cho Phó Ngọc Bình có chút khó chịu. Thập niên 90 truyền thông không dám can đảm quá nhiều, từ đó những truyền thông có chút hậu trường ủng hộ mới được đưa tin. Lũ lụt ở Giang Bắc làm nổ tung nhiều người, nhất là có ba đập lớn liên tục không ngăn được nước lũ, đây là vấn đề tương đối nghiêm trọng rồi, nhiều người không có đo lường được. Nhưng mà Phó Ngọc Bình tin tưởng vững chắc, cấp trên nhất định sẽ có động tác.

Sau khi lũ lụt trôi qua một tháng, Giang Bắc tiến hành điều động đại quy mô, một ít nhân vật bình thường không hiện sơn bất lộ thủy đi lên đài, một ít người phụ trách thủy lợi ở hai thành phố được đưa đi điều tra. Đập lớn ở Giang Bắc có vấn đề, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu không thành phố Cửu Giang làm sao nổ tung được?

Thao tác phía sau là ở kinh thành và tỉnh ủy Giang Bắc trực tiếp nói chuyện với nhau, thành phố Cửu Giang có công, nhưng mà công này chỉ hạn chế trong phương diện cứu nguy trong lũ lụt, những gì còn sót lại của lúc trước phải giải quyết. Tỉnh ủy trực tiếp điều một đại đội trưởng công an ở trên xuống làm cục trưởng cục công an thành phố Cửu Giang, do đó nắm quyền chấp pháp ở thành phố Cửu Giang.

Tần Mục được truyền thông phỏng vấn biểu hiện rộng lượng, cũng bình thản, tuy đẩy Quách Tự Tại ra, cũng là thủ đoạn tặng công lao. Phó Ngọc Bình đã từng bày ra phương thức khiến hắn không thoải mái, cho nên hắn cũng khiến cho Phó Ngọc Bình không thoải mái. Quả nhiên, Quách Tự Tại từ phó chủ tịch biến thành đệ nhất phó chủ tịch thường ủy, điểm này khiến Phó Ngọc Bình khó chịu được.

Cục diện chính trị ở Cửu Giang bắt đầu xuất hiện mánh khóe. Ở trong đó cũng không phải là Giang Trung Thiên và Phó Ngọc Bình nắm quyền, lại biến thành Phó Ngọc Bình cùng Quách Tự Tại, chuyện này biến thành quỷ dị. Giang Trung Thiên thờ ơ lạnh nhạt, chiến tích của hắn đã được cấp trên biết tới, hắn bị hạn chế tư lịch mà thôi, đi vào trong tỉnh là sớm muộn.

Phó Ngọc Bình trong lần luận công này tuy thu hoạch không lớn như kỳ vọng, nhưng vẫn được khen ngợi nhất định. Bằng vào cơ hội này nàng liên tục đưa ra mấy phương án cải cách được Giang Trung Thiên ủng hộ, nhưng mà đệ nhất phó chủ tịch thường ủy không phải vị trí mặc nàng bày bố, khởi sự sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Điều này cũng làm cho Phó Ngọc Bình điện thoại cho Tần Mục một lần, trong điện thoại nói rõ vài chuyện.

Tần Mục đã dự tính chuyện này xảy ra, thời điểm hắn ở trước mặt truyền thông đẩy Quách Tự Tại ra, đã biết rõ Phó Ngọc Bình nhất định sẽ khó chịu, nhưng mà Quách Tự Tại làm việc có công trong lần này, nếu như nắm giữ được tốt sẽ giúp đỡ Tần Mục rất nhiều. Cửu Giang, Giang Trung Thiên tất nhiên sẽ không ở quá lâu, sau mấy năm hắn sẽ được đưa lên, đặt hắn vào vị trí quan trọng hơn. Khi đó tình huống của Cửu Giang cũng trở nên rất rõ lãng, Phó Ngọc Bình rất có thể trở thành bí thư thị ủy thành phố, mà cấp trên xuất phát từ cân đối, nhất định sẽ tìm chủ tịch chế ước nàng. Mà bây giờ Quách Tự Tại bởi vì nhờ quan hệ của Tần Mục mà thượng vị, bởi vì Tần Mục có quan hệ với Giang Trung Thiên, hắn và Phó Ngọc Bình rất khó đạt thành nhất trí chính trị, cũng rất khó thành nhân vật trung kiên của phe phái Phó Ngọc Bìn, mà chôn phục bút này xuống, đến lúc đó Phó Ngọc Bình tăng lên, Quách Tự Tại cho dù không làm chủ tịch thì cũng không người nào ép hắn được.

Sau đó phòng ngừa thêm bốn năm năm, từng bước đi vào trọng tâm, đến lúc đó Quách Tự Tại sẽ khắc chữ Tần lên người của mình thì phải xem Tần Mục thao tác.

- Phó thị trưởng, hoa quả mặc dù ngọt nhưng không thể ăn nhiều, sẽ tiêu chảy đấy.

Tần Mục lại nói với Phó Ngọc Bình. Sau đó hắn vừa cười vừa nói: 

- Australia bên kia có suy nghĩ với Cửu Giang, nhưng mà suy nghĩ của bọn họ rất lớn, muốn tại Cửu Giang kiến thiết công nghiệp, nhưng mà Phó bí thư chưa phê chuẩn, không biết có phê được không.

Phó Ngọc Bình tức cười, Tần Mục này quả nhiên ra tay hung ác và chuẩn, ăn chuẩn chuyện Cửu Giang nóng lòng khắc phục hậu quả sau lũ. Phải kiến trúc công nghiệp ở huyện thành, cho dù ăn khó chịu thì Phó Ngọc Bình cũng phải nuốt xuống.

Bởi vì hương vị này quá ngọt.

Tần Mục dừng ở Cửu Giang thời gian không quá dài, liền trực tiếp ngồi máy bay quay về kinh thành, Tây Môn Nhạn thì đang chờ bên ngoài. Vốn Tây Môn Nhạn ý định lái xe đi tới kinh thành, bị Tần Mục ngăn cản.

- Bên kia bận rộn, anh vài ngày này nên lái xe bus đi.

Tần Mục không thể chờ đợi được đi tới khu nhà cũ ở kinh thành, hắn mới mua thêm bất động sản cho con. Tiểu gia hỏa này lớn lên trắng trắng mập mập, sắc mặt cũng phi thường hồng nhuận phơn phớt, trừ đầu còn có chút dấu hiệu sinh non ra, thân thể cũng phi thường tốt. Tần Mục lúc này cực kỳ vui mừng, nước mắt không tự kìm hãn rơi xuống. Hàn Tuyết Lăng vừa muốn nổi giận nhìn thấy Tần Mục biểu hiện như vậy thì tâm tư mềm nhũn, từ phía sau ôm lấy Tần Mục, nằm trên lưng của hắn.

Qua một lần về kinh thành, Tần Mục có chút ý nghĩa rời bỏ công tác. Nhưng mà bởi vì hắn trao đổi giữa hai thành phố gặp lũ lụt, cộng thêm tỉnh Giang bên kia đang sứt đầu mẻ trán, hắn có đi hay không chẳng ai quản. Về phần Quảng Châu bên kia, Phương Chấn Bang hình như đang làm mấy thứ gì đó, xem ra không thoát khỏi quan hệ với Phương Thiên Nhu, Tần Mục cũng vô kế khả thi, chỉ mặc cho nàng phát triển.

Mang theo Hàn Tuyết Lăng đi tới Hàn gia, Tần Mục bày ra thái độ con rễ nhận sai, ngoan ngoãn nghe dạy bảo, người Hàn gia nói cí gì hắn cũng nghe, bày ra tư thế chịu đánh. Hắn đã thu phục được Hàn Tuyết Lăng, chuyện còn lại sẽ xử lý tốt. Người Hàn gia cũng tận lực không nói hành vi của Tần Mục tại Cửu Giang, kỳ thật hiện tại Tần Mục đã vượt qua cánh chim bảo hộ rồi, bắt đầu dùng suy nghĩ của mình mà làm việc. Hắn ở trên TV đưa ra Quách Tự Tại đó chính là bồi dưỡng lực lượng của mình. Dùng một bí thư đảng uy đưa lên vị trí phó bí thư thường ủy của thành phố, tuy nghe có chút khoa trương, nhưng mà trong tay của quan nhị đại và phú thương có cả một danh sách qun viên, cho nên Tần Mục cũng không bị người ta xem nhẹ, chỉ xem có thể khống chế hay không, muốn xem Tần Mục chơi thế nào.

Thái độ này khiến cho Tần Mục hiểu, hắn hiện tại đã bị Hàn gia cùng Tần gia vứt bỏ rồi, không, không phải buông tha cho, mà là đặt Tần Mục ra ngoài hai phái này, ý tứ ở trong đóchính là trừ phi Tần Mục chọc ra lỗ thủng lớn, nếu không phe phái sẽ không cho hắn lực lượng gì, đương nhiên, ý tứ cũng có thể hiểu theo cách khác, Tần Mục có vốn liếng khai sơn lập phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.