Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 17




Trình Tân Hoa rất là hài lòng mà gật gật đầu. Cử chỉ lẫn thái độ của Nhiếp Chấn Bang đều rất có sự trầm tĩnh, không giống như là một người thanh niên vừa mới hai mươi hai tuổi mà thôi. Thoạt nhìn, có hơi chút thành thục, nếu không nói thì trông giống như là một người thanh niên đã 26, 27 tuổi rồi. Trước đó, Trình Tân Hoa cũng lo lắng, một lãnh đạo Đảng chính trị của địa phương mà còn trẻ như vậy, mặc dù chỉ là chức phó, nhưng, cũng có liên quan tới người dân của cả một địa phương. Hiện tại xem ra, Trình Tân Hoa có thể yên tâm được rồi.

Hơn nữa, Nhiếp CHấn Bang nói chuyện rất hiểu quy củ, nói như vậy chính là có ý tứ biểu đạt thành ý với chính mình. Điều này cũng khiến cho Trình Tân Hoa rất hài lòng. Nhiếp Chấn Bang là người được Lý Dật Phong thông qua, cụ thể có quan hệ như thế nào với Lý Dật Phong thì Trình Tân Hoa cũng không rõ ràng lắm, và ông ta cũng không có đi hỏi thăm. Chuyện của lãnh đạo cũng như tâm tư của họ thế nào, không thể đi hỏi được, chỉ có thể dựa vào bản thân tự đi sờ soạng, dò đoán. Hiện tại xem ra, Lý Dật Phong lại có thể khiến cho con của mình tự thân hộ tống, xem ra mối quan hệ này cũng không quá mỏng rồi. Nghe nói, bà mẹ đã qua đời của Lý Dật Phong mang họ Nhiếp, chẳng lẽ là?

Trình Tân Hoa cũng có thể hiểu cũng như lý giải được, Lý Dật Phong chỉ có một đứa con trai, mà trong Lý gia thì trong thế hệ con cháu của những người anh em con chú bác khác cũng không có thể trọng dụng được. Lý Dật Phong tự nhiên là phải bồi dưỡng một người ra.

Nghĩ đến đây, Trình Tân Hoa cũng cười gật đầu nói:

- Cậu chính là Nhiếp Chấn Bang đi. Tốt lắm. Lần này tới huyện Lê nhậm chức, cậu chính là đã phá kỷ lục ghi lại về chuyện cán bộ cấp phó cục trưởng trẻ nhất của Bá Châu trong lịch sử rồi đấy. Thanh niên nha, sự chín chắn là cần phải có đấy. Nhưng, cũng tương ứng là phải có sự liều mạng cùng với sự bốc đồng nữa.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức liền đáp lời:

- Bí thư Trình phê bình rất đúng, về sau tôi nhất định sẽ sửa lại.

Lãnh đạo ở địa phương chính là thói quen như vậy, có chuyện gì thích thì đều phải chỉ đạo một vài câu mới có thể thể hiện ra được đầy đủ trình độ của lãnh đạo. Trên thực tế, đây chẳng qua cũng chỉ là mấy lời bên ngoài mà thôi. Nếu như không chín chắn thì chỉ sợ sẽ có loại lời nói khác được ngay.

Buổi tối ở trong nhà Trình Tân Hoa ăn một bữa cơm xong, Nhiếp Chấn Bang liền chủ động xin phép ra về. Mình khác với Lý Vân Phàm, dù sao thì quan hệ giữa Lý Vân Phàm và Trình Tân Hoa nó bày ra trước mắt. Nếu như mình cũng ỷ lại ở trong nhà của Trình Tân Hoa thì cái này có vẻ có chút không được thỏa đáng rồi.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang lại chạy tới thành ủy Bá Châu. Lúc này đây, thái độ của Trình Tân Hoa lại có một chút biến hóa so với ngày hôm qua. Nếu so với sự khách sáo nhưng thái độ vẫn mang theo sự ấm áp của ngày hôm qua thì hôm nay, trên khuôn mặt Trình Tân Hoa hơn một chút khí độ của một vị thủ trưởng.

Đây cũng là điều hiển nhiên. Ngày hôm qua, bởi vì sự có mặt của Lý Vân Phàm nên khác biệt như vậy. Còn từ hôm nay trở đi, chỉ còn đơn thuần là quan hệ cấp trên với cấp dưới mà thôi. Chẳng sợ là đã có Lý Dật Phong đánh tiếng trước đấy, nhưng, cái gì cần chú ý thì vẫn là phải chú ý mới được. Đây là vấn đề nguyên tắc trong cơ chế chính quyền.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Trình Tân Hoa cũng nở một nụ cười, ông hài lòng nói:

- Sắc mặt không sai. Rốt cuộc cũng là người mà lão thủ trưởng đã đề cử có khác. Lần này xuống huyện Lê, hãy làm cho thật tốt, có cái gì khó khăn, có thể lên đây tìm tôi. Bên phía ban tổ chức nhân sự, tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, đợi lát nữa cậu cứ đi thẳng sang bên đấy tìm Trưởng ban Phương của ban tổ chức nhân sự báo cáo. Trưởng ban Phương sẽ an bài cho cậu

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, sau đó liền cười nói:

- Bí thư Trình, vậy tôi cũng đi trước luôn vậy.

Nhìn bóng dáng rời đi của Nhiếp Chấn bang, Trình Tân hoa cũng rơi vào trong suy nghĩ của mình. Cảm giác mà Nhiếp Chấn bang tạo cho ông thật sự là quá bình tình. Bình tĩnh đến nỗi không giống như là của một người thanh niên mới hai mươi hai tuổi vậy.

Theo lý thuyết, cái tuổi này đã trở thành cán bộ cấp Phó cục trưởng, vậy bất kể thể nào, hẳn là phải có một loại tinh thần hăng hái mới đúng. Nhưng, thái độ của Nhiếp Chấn Bang lại thuộc kiểu đương nhiên là phải như vậy. Chính mình ngày hôm qua cố ý nói cần có tinh thần phấn chấn cũng tốt hay là cái khác cũng thế. Mặt ngoài thì Nhiếp Chấn bang tỏ ra rất là cung kính, nhưng, Trình Tân Hoa căn bản là không nhìn thấy được ra một chút sợ hãi nào trên người Nhiếp Chấn Bang đối với mình cả. Người này, không đơn giản đâu.

Trên đường cái đi tới huyện Lê của Bá Châu.

Một chiếc xe con Santa Fe màu đen chạy như bay, đường bên Tây Bắc này cũng không tệ. Lúc này, trên xe, Ủy viên thường vụ thành ủy Bá Châu, Trưởng ban tổ chức thành ủy Phương Cố Sơn ngồi cùng một chỗ với Nhiếp Chấn Bang.

Phương Cố Sơn ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tóc có chút mỏng trên đỉnh (hói), cả người có vẻ rất gầy yếu, làn da ngăm đen, có một loại hấp dẫn độc đáo của người đàn ông vùng Tây Bắc. Ông ta nói tiếng phổ thông nhưng mang theo nồng đậm khẩu âm của vùng Tây Bắc, ông cười nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Nhiếp Chấn Bang à, lần này đến huyện Lê nhậm chức, cậu nhưng là phải chuẩn bị tư tưởng sẵn cho tốt đấy. Tình huống của huyện Lê này rất phức tạp. Lần này cậu qua đó, nhất định phải nhìn nhiều, nghe nhiều, ít đưa ra ngôn luận, dù sao, cậu còn chưa vào ban ủy viên thường vụ, cho nên đôi khi, vẫn là nên điệu thấp một chút.

Theo lý thuyết, Phương Cố Sơn là ủy viên thường vụ Thành ủy, căn bản là không cần phải khách khí với Nhiếp Chấn bang như vậy. Nhưng, Phương Cố Sơn và Nhiếp Chấn Bang giống nhau, đều là người thuộc vây cánh của Trình Tân Hoa. Đối với việc Trình Tân Hoa đột nhiên lại an bài một người như vậy lại đây, Phương Cố Sơn cũng đã có rất nhiều suy đoán cùng với cân nhắc về nhiều mặt. Nói như vừa rồi, cũng là một cách để kéo gần quan hệ với Nhiếp Chấn Bang. Dù sao, trong quan trường cũng có câu tục ngữ, đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Lấy tuổi tác của Nhiếp Chấn Bang, hiện tại chính là một Phó cục trưởng, người sáng suốt vừa nhìn chỉ biết, đây là một nhân vật có bối cảnh rất thâm sâu. Người như vậy, nói không chừng một ngày nào đó liền một bước lên trời rồi. Lúc này tạo quan hệ tốt rồi, đối với chính mình tóm lại là không có gì sai cả.

Xe mới vừa đi tới mốc địa giới của Huyện Lê thì ở ven đường, đã có mấy chiếc xe đỗ ở ven đường, mười mấy người đứng đợi ở bên cạnh đó, thấy một màn như vậy, Phương Cố Sơn cũng cười nói:

- Chấn Bang này, cùng nhau xuống xe đi. Để tôi giới thiệu với cậu một chút về mọi người trong bộ máy lãnh đạo của huyện Lê này.

Theo lúc Phương Cố Sơn xuống xe thì có một người đàn ông trung niên chừng năm mươi mấy tuổi liền cười chạy tới đón chào:

- Trưởng ban Phương, nhiệt liệt chào mừng anh. Anh chính là khách muốn mời cũng khó mà mời được tới nha.

Phương Cố Sơn lúc này cũng mỉm cười:

- Bí thư Mạc, mỗi câu này tôi đều là nhớ kỹ đấy.

Về sau, lão Phương tôi nếu như chăm chỉ tới đây rồi, vậy đến lúc đó ông cũng đừng oán trách tôi đấy.

Nói xong, Phương Cố Sơn liền quay đầu nói với Nhiếp Chấn bang ở bên cạnh:

- Đồng chí Chấn Bang, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là địa chủ của huyện Lê các cậu, đồng chí Mạc Chí Hải.

Giờ phút này, ánh mắt của Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê, Bí thư huyện ủy Mạc Chí Hải cũng nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức cũng tiếp đón, mỉm cười nói:

- Bí thư Mạc, chào chú. Trong thời gian công tác về sau, kính xin Bí thư Mạc chỉ đạo cùng với ủng hộ nhiều hơn.

Nghe lời nói của Nhiếp Chí Bang, Mạc Chí Hải cũng nhếch miệng mỉm cười, đồng thời cũng để lộ ra hàm răng ố vàng vì khói thuốc của mình ra.

Đối với Nhiếp Chấn Bang, Mạc Chí Hải cũng chỉ là gật gật đầu thăm hỏi một chút, lập tức liền quay sang nói tiếp với Phương Cố Sơn:

- Trưởng ban Phương, lần này, nếu không phải là anh phải đưa đồng chí Tiểu Nhiếp đây đến nhậm chức thì chúng ta đúng là khó mời được nổi anh, vị bồ tát này, tới đây rồi. Lúc này, bất kể như thế nào anh cũng phải ở lại chỗ chúng tôi một đêm mới được.

Loại thái độ này của Mạc Chí Hải khiến cho Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh có chút bất ngờ ở trong lòng. Vị Bí thư huyện ủy này chính là có trình độ như vậy sao? Chính mình nếu như không có bối cảnh, có thể để cho Phương Cố Sơn, đường đường một Trưởng ban Tổ chức tự mình hộ tống tới sao? Ngay trước mặt Phương Cố Sơn lại không cho mình mặt mũi như vậy, lại còn tiểu Nhiếp nữa. Phải biết được là, dù sao mình cũng là cấp Phó cục trưởng, mặc dù là tuổi tác kém hơn rất nhiều, nhưng, cấp bậc bày ra đó, thân thiết một chút thì xưng hô một tiếng đồng chí Chấn Bang, nếu không khách sáo một chút thì gọi tên đầy đủ, thế này cũng được. Nhưng, gọi là tiểu Nhiếp, đây là đã có một chút ý tứ miệt thị rồi. Đây còn là ngay trước mặt lãnh đạo Thành ủy nữa.

Phương Cố Sơn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức, quản lý toàn bộ mũ chuồn chuồn ở cái thành phố Bá Châu này. THậm chí, nếu nói không khách sáo thì, cái mũ của Mạc Chí Hải cũng nằm trong vòng quản lý của Phương Cố Sơn. Làm như vậy, Mạc Chí Hải có vể thiếu thỏa đáng rồi.

Vẻ mặt của Phương Cố Sơn cũng quả thật không dễ nhìn, tuy nhiên, giờ phút này, Phương Cố Sơn cũng không có thể hiện ra ngoài. Mạc Chí Hải này, tác phong gia trưởng vốn rất nổi tiếng, hơn nữa, tuổi của Mạc Chí Hải cũng sắp đến đỉnh rồi. Lần này xong rồi, lúc đó chắc chắn là sẽ bị điều nhiệm chức vụ, đổi tới Hội đồng nhân dân thành phố hoặc là Mặt trận tổ quốc dưỡng lão rồi. Điều này lại càng khuyến khích cho cái kiểu kiêu ngạo của Mạc Chí Hải.

- Lão Mạc này, nói như vậy, chẳng phải là cậu đem tôi thả ở trên lửa nướng sao? Ở cái thị trấn Tị Châu này thì có người nào là không biết, cái chỗ này của lão Mạc cậu, đó là không thể tới được, tới một lần là đảm bảo phải ngã xuống.

Phương Cố Sơn cũng theo vậy liền mở một câu vui đùa.

Tùy theo, Phương Cố Sơn lại tiếp tục giới thiệu cho Nhiếp Chấn Bang:

- Đồng chí Chấn Bang, vị này chính là Phó bí thư huyện ủy của huyện Lê, Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, đồng chí Ngô Chí Hùng.

Tuổi tác của Ngô Chí Hùng cũng có vẻ là đã tầm năm mươi rồi. Lúc này, tuy rằng quốc gia đã đề xướng việc trẻ hóa lớp cán bộ nhân viên. Nhưng, trên thực tế, việc trẻ hóa chân chính còn phải đợi đến sau thế kỷ 21 thì mới có thể dần dần từng bước thể hiện rõ ra được. Còn bây giờ, lãnh đạo chính đảng ở các nơi, trung bình tuổi tác gần như đều là hơn bốn mươi tuổi, cấp Cục trưởng mà chỉ hơn ba mươi là rất ít. Có thể giống như Nhiếp CHấn Bang này thì hoàn toàn chính là trân phẩm hiếm có.

Ngô Chí Hùng đeo một đôi kính mắt, thoạt nhìn thì rất là giản dị, chất phác, không khác gì một ông lão nông thôn. Phương Cố Sơn vừa giới thiệu tới xong, Ngô Chí Hùng cùng đã bước tới chào đón, chủ động cười nói:

- Đồng chí Chấn Bang, hoan nghênh hoan nghênh. Cao tài sinh của đại học thủ đô, tôi đã sớm liền mong ngóng rồi đấy.

Hai tay của Ngô Chí Hùng có vẻ rất thô ráp, hoàn toàn không giống bàn tay của một vị cán bộ văn phòng. Người như vậy, tuyệt đối là không có bằng cấp là bao, là kiểu người từng bước từng bước một, bước chân từ đầu đến cuối, từ dưới cơ sở, thậm chí là từ dưới nông thôn từng bước đi lên trên. Loại cán bộ như vậy, vài chục năm trước thì có rất nhiều, nhưng bây giờ thật ra thì càng ngày càng ít. Đối với những cán bộ loại này, Nhiếp Chấn Bang cũng là rất tôn kính, vì vậy hắn chủ động trước bước tới chào đón, hai tay vươn ra nắm chặt lấy tay của Ngô Chí Hùng nói:

- Chủ tịch Ngô, chú quá khen rồi, Chấn Bang mới chỉ vừa tới đây, lại là một người thanh niên, còn có rất nhiều chỗ cần có chú lãnh đạo, chỉ bảo nữa.

Đoàn người đứng hàn huyên ở ven đường một trận xong liền lập tức lên xe, trùng trùng điệp điệp chạy về phía huyện Lê. Toàn bộ huyện Lê nằm ven bồn địa Tây Bắc. Xe đi thẳng tới hội trường huyện ủy.

Giờ phút này, trong hội trường to như vậy, cán bộ các xã, thị trấn của huyện Lê đều đã tụ tập lại trong cùng một hội trường và cũng đã ngồi hết vào chỗ của mình. Trên bục phát biểu, biểu ngữ được treo trên vị trí cao nhất: Đại hội cán bộ lãnh đạo huyện Lê, thành phố Bá Châu.

Theo sự xuất hiện của Phương Cố Sơn cùng với thành viên trong ban lãnh đạo chính quyền huyện ủy huyện Lê nối tiếp nhau bước vào, tất cả các cán bộ tham dự cũng đều đứng lên. Lúc này, các nhân vật đứng đầu của chính ủy lẫn đảng ủy đều xuất hiện, không có người nào còn ngốc đến nỗi vẫn còn tiếp tục mà ngồi im.

Giữa bục khán đài, Phương Cố Sơn tự nhiên là ngồi ở vị trí chính giữa, Mạc Chí Hải và Ngô Chí Hùng ngồi ở hai bên.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng ngồi ở trên bục, nhìn cán bộ của huyện Lê ở phía dưới. Vào lúc này, cán bộ huyện Lê cũng nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, còn trẻ như vậy, trong hội trường cũng vang lên tiếng bàn tán sột soạt.

Bên cạnh, Mạc Chí Hải ho khan một tiếng, trong hội trường lập tức liền yên tĩnh trở lại. Cái này đủ để nói rõ ra rằng, quyền lực của Mạc Chí Hải ở huyện Lê như thế nào. Nhìn hội trường tĩnh lặng, Mạc Chí Hải bây giờ mới mở miệng nói:

- Các vị ở dưới, hãy cùng chào đón Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức thành ủy, Trưởng ban Phương lên tuyên bố văn bản bổ nhiệm của Thành ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.