Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 15




- Không nghĩ ra thật sao?

Khuôn mặt ông cụ mang theo mỉm cười hỏi Nhiếp Chấn Bang.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lúc này tâm tình của ông cụ cũng không tệ, lập tức liền cười nói:

- Hai năm qua ở Chi Đoàn, cháu đã đảm nhiệm hai năm trưởng phòng, lần này điều đi ra ngoài, tăng thêm nửa cấp, lại là đi địa khu tận Tây Bộ xa xôi. Sự sắp xếp như vậy cũng có thể chấp nhận được. Hai mươi hai tuổi mà có thể lên tới Phó cục trưởng, cháu chính là người đầu tiên, đại ca Gia Lương của cháu cũng đến 30 mới làm tới chức Phó cục trưởng. Nếu tiếp tục ở trong nội địa thì hạn chế về tuổi là quá lớn. Chỉ có thể bắt đầu từ địa khu Tây Bộ xa xôi thì lợi thế của cháu mới có thể phát huy được. Hiện tại đã hiểu rõ rồi sao?

Nói tới đây, ông cụ lập tức lấy một tờ giấy ra, đưa cho Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chấn Bang này, đây là số điện thoại liên lạc của Phó bí thư Đảng ủy Lý Dật Phong của khu tự trị Tây Bắc. Năm đó, lúc ông còn ở Tây Bắc, cậu ta đã cùng làm việc với ông một thời gian, cũng coi như là học trò của ông. Lần này tới đó, cháu có thể đi thăm hỏi cậu ta một chuyến. Tuy nhiên,

Lời nói của ông cụ lại đột nhiên biến đổi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Mối quan hệ này, cũng không phải là để cho cháu khoe ra đấy, ông đã nói chuyện với Lý Dật Phong rồi. Trong thời gian ở đó, cậu ta sẽ không đưa ra bất cứ sự trợ giúp gì cho cháu cả. Hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân cháu. Lần này, coi như là một chuyến khảo nghiệm với cháu đi. Là rồng hay là giun, vậy thì phải xem vận mệnh của bản thân như thế nào. Đã biết sao?

Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng nghiêm túc gật đầu, ở trong một số việc, sự suy xét của ông cụ quả thật là chu đáo hơn bản thân mình rất nhiều.

Nói xong mấy chuyện này nọ, ông cụ cũng đứng lên, hai tay chắp sau lưng, nói:

- Công tác ở Chi Đoàn bên này, ngày mai cháu đi chuyển giao lại một chút. Trước khi đi, đến chỗ ông cầm mấy hũ rượu với mấy gói thuốc lá mang tới đấy đi.

Theo ông cụ rời khỏi, đời thứ hai cùng với đời thứ ba của Nhiếp gia đều có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của bác cả Nhiếp Quốc Đống cũng là phức tạp. Tính cách của ông cụ, thân là đứa con trai này, Nhiếp Quốc Đống rất là hiểu biết. Đừng nhìn ông cụ nghiêm khắc với Nhiếp Chấn Bang như vậy, nhưng trên thực tế, ông cụ coi trọng nhất lại chính là Nhiếp Chấn Bang. Nhớ tới thái độ đối xử hàng ngày của nhà mình với gia đình Nhiếp Quốc Uy, trong lòng Nhiếp Quốc Đống cũng sinh ra một chút biến hóa.

Đối với Nhiếp Chấn Bang, nhưng thật ra thì Nhiếp Quốc ĐỐng không có ý kiến gì cả. Đã tới tận cái vị trí này rồi, Nhiếp Quốc Đống cũng sẽ không làm mấy cái việc ngu ngốc kiểu gây mâu thuẫn trong nhà, để cho kẻ bên ngoài thì sung sướng.

Lập tức, Nhiếp Quốc Đống cũng cười nói:

- Quốc Uy này, lần này Chấn Bang đi tới bên kia, coi như là một lần rèn luyện mà ông cụ dành cho nó. Chú cũng không cần phải lo lắng làm gì. So sánh với Gia Lương thì, Chấn Bang cũng là đã xuất sắc hơn rất nhiều rồi.

Nhìn Nhiếp Gia Lương ở bên cạnh vẫn một bộ mặt không có chút đổi gì, Nhiếp Chấn Bang ở trong lòng cũng trầm tư một chút, lời nói của bác cả, rất là có thâm ý đấy. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không lo lắng gì tới chuyện gia đình bác Cả sẽ làm mấy việc gì đó để cản trở mình, nhưng ngoài miệng cũng là khiêm tốn nói:

- Bác Cả, bác khen quá lời rồi. Lần này chỉ sợ là đại ca cũng phải di động một chút. Thế hệ này của chúng cháu, vẫn là nên lấy đại ca làm trọng tâm thì hơn.

Ở trong chuyện này, Nhiếp Quốc Uy coi như là cũng có hơi chút trì độn, đợi đến khi đứa con nói xong mấy lời này đó rồi, Nhiếp Quốc Uy cũng mới hiểu được ra, theo đó cũng lập tức cười nói:

- Anh cả, Chấn Bang nói không sai. Thứ tự trên dưới, vẫn là cần phải để ý. Chấn Bang có xuất sắc đến đâu, đó cũng là vì có Gia Lương ở đằng trước làm tấm gương. Em thấy, mấy đứa trẻ này cũng đều không sai. Vậy cũng là phúc khí của Nhiếp gia chúng ta rồi. Em là đã không được rồi, đến ngay cả ông cụ cũng nói em vốn dĩ kém cỏi ngay từ lúc sinh ra. Hiện giờ, đành phải xem thế hệ này mấy đứa rồi.

Thái độ của hai cha con Nhiếp Quốc Uy khiến cho Nhiếp Quốc Đống cũng tương đối hài lòng, lập tức đứng lên nói:

- Chấn Bang này, trước khi đi, đến chỗ bác một chút, vừa lúc có ít thuốc lá, cháu cũng cầm mang theo luôn.

Lấy cấp bậc hiện giờ của Nhiếp Quốc Đống, mỗi một tháng, đối với sô lượng rượu cùng với thuốc lá đặc biệt được phát theo quy chế, cũng là có một lượng nhất định, mấy bao thuốc lá, coi như là số lượng cả một tháng của Nhiếp Quốc Đống rồi.

Nhiếp Quốc Đống nói như vậy, cũng chính là một cách phát tin hiệu thể hiện sự thiện ý của mình đối với Nhiếp Quốc Uy. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là gật gật đầu, cười nói:

- Cảm ơn bác Cả, cháu đang sầu không có thuốc lá đây này, bác nhưng thật ra lại giúp cháu chuẩn bị rồi.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Đống cũng cười ha hả, chỉ vào Nhiếp Chấn Bang nói:

- Thằng nhóc này, lại còn cố mà khóc than trước mặt bác Cả này nữa rồi. Đừng cho là bác đây không biết chuyện của mày, tìm cô bé nhà Đổng gia, rồi lại tìm Dương An Bang, chẳng lẽ mày còn có thể không xin được tý rượu với thuốc lá từ chỗ Đổng lão với Dương lão nữa sao?

Nói xong, Nhiếp Quốc Đống cũng đứng lên, nói với Nhiếp Quốc Uy:

- Chú Hai, chú cũng nhìn rộng ra một chút, việc ông cụ lui ra ngoài, cũng là chuyện không sớm thì muộn. Là một đứa con trai, vẫn là để cho ông cụ nghỉ ngơi một chút đi. Nhiếp gia, chung quy vẫn là phải dựa vào một thế hệ mới đến gánh vác, tôi với chú, đều là những người không có tiềm lực rồi. Hiện giờ, chỉ phải xem thế hệ này mấy đứa. Bên quân khu tôi cũng có không ít công việc, vậy tôi đi trước đây.

Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang từ sáng sớm đi chạy tới chi Đoàn bên này. Vừa vào văn phòng của Ngụy Bân, người này vốn đã sớm biết được tin tức nên ánh mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang cũng đã có sự khác biệt. Ngụy Bân cũng là biết được tin tức này từ chỗ của Bí thư Mộc, lần này Nhiếp Chấn Bang coi như là được thăng chức, mặc dù là địa khu Tây Bộ, nhưng, hai mươi hai tuổi đã là cán bộ cấp Phó cục trưởng, đây cũng là trường hợp đủ để cho người khác rung động rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, Ngụy Bân cũng liền cười nói:

- Chấn Bang đến rồi đấy sao. Thủ tục chuyển giao tôi vừa rồi đã làm xong cho cậu rồi. Bây giờ cậu chỉ cần ký tên vào là được. Bên này, sau khi cậu đi rồi, đối với việc lựa chọn người tiếp nhận phòng số sáu đấy, cậu có ý kiến hay người đề cử gì không?

Ngụy Bân thật ra cũng là một kẻ biết cử xử đúng mực, nói lời như vậy ra, chẳng khác gì là đem quyền lựa chọn người tiếp nhận bỏ vào trong tay Nhiếp Chấn Bang rồi. Cứ như vậy, một đám người dưới tay của Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng sẽ trung thành với Nhiếp Chấn Bang. Dù sao thì, một người lãnh đạo có thể đưa mọi người cùng nhau tiến bộ lên được thì tất nhiên là ai cũng thích. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ nhận phần nhân tình này của chính mình.

Nhìn Ngụy Bân, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra vẻ mỉm cười. Loại chuyện này, không cần phải khách sáo làm gì, Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lúc lâu sau liền mở miệng nói:

- Chủ nhiệm Ngụy, đầu tiên, tôi muốn cảm ơn tổ chức, cảm ơn anh đã tín nhiệm và ủng hộ tôi trong suốt hai năm công tác vừa qua. Còn về chuyện chọn người, cá nhân tôi thật ra cũng cảm thấy, đồng chí Trịnh Căn Sinh không kém. Hai năm qua, đồng chí Trịnh Căn Sinh cũng đã giúp đỡ tôi không ít trong công việc. Nhất là gần một năm nay, chuyện của phòng số sáu hầu hết đều là do đồng chí Trịnh Căn Sinh xử lý, trong công tác quản lý này, đồng chí cũng đã thu nhặt được không ít kinh nghiệm thực tế, hơn nữa, đồng chí này có năng lực rất lớn, khi làm việc cũng rất có trách nhiệm và nghiêm túc. Ý kiến của tôi là, trên tổ chức có thể suy xét về trường hợp của đồng chí này một chút.

Trên thực tế, đây cũng là chuyện rất dễ hiểu. Từ lúc bắt đầu tiến vào cái Thành niên văn minh hiệu (một tổ chức dành riêng cho thanh niên của Trung Quốc, viết tắt là Y trong từ Youth) này, Nhiếp Chấn Bang liền điều Trịnh Căn Sinh tới đây luôn rồi. Bây giờ đề cử Trịnh Căn Sinh lên cũng là chuyện tất nhiên rồi.

Rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang liền hoàn thành xong công tác giao tiếp, vừa mới đi ra khỏi văn phòng của Ngụy Bân, Trịnh Căn Sinh lúc này cũng đã chờ ở bên cạnh rồi. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi ra, Trịnh Căn Sinh liền chạy tới chào hỏi:

- Trưởng phòng, nghe nói cậu phải đi?

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, cười nói:

- Phải đi, đi Tây Bắc. Lão Trịnh này, từ giờ về sau, công việc của phòng số sáu phải nhờ vào anh rồi. Vừa rồi, tôi đã đề cử anh với Chủ nhiệm Ngụy rồi, với kinh nghiệm công tác của anh, thăng lên vị trí cấp trưởng phòng là hoàn toàn không có vấn đề. Về sau, cố gắng công tác vào.

Nhìn bộ dạng phải đi của Nhiếp Chấn Bang, Trịnh Căn Sinh lúc này cũng là có vẻ có chút nhăn nhó, do do dự dự sau một lúc lâu rồi mới nói:

- Trưởng phòng, tôi tôi muốn đi Tây Bắc cùng với cậu.

Lời nói của Trịnh Căn Sinh cũng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Với năng lực cùng trình độ của người này, Nhiếp Chấn Bang quả thực là cũng có tâm tư muốn bồi dưỡng, nhưng, giờ phút này, lấy địa vị cùng với thân phận của mình, nói ra này đó vẫn là còn quá sớm. Trầm mặc rồi một hồi, Nhiếp Chấn Bang vỗ vỗ bả vai Trịnh Căn Sinh nói:

- Lão Trịnh này, anh trước cứ ở bên này làm cho tốt đi đã, giữa hai chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian.

Trên thực tế, sau khi nói xong mấy lời vừa rồi, Trịnh Căn Sinh cũng có chút hiểu được. Nếu như đổi sang một cái nơi khác thì, việc Nhiếp Chấn Bang mang theo một người đi nhậm chức như thế này cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng, nếu trực tiếp mang người từ trung ương đi thì lại có vẻ có chút không được thiết thực rồi.

Lập tức, Trịnh Căn Sinh cũng gật đầu nói:

- Trưởng phòng, vậy tôi trước chúc cậu từng bước lên cao rồi.

Tầng chín của câu lạc bộ Vương Triều, không khí ở trong phòng lúc này có vẻ có chút nặng nề cùng áp lực. Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều là vẻ mặt âm trầm, buồn đầu không nói lời nào cả.

Chuyện Nhiếp Chấn Bang điều nhiệm tới Tây Bắc, đúng là tới quá mực bất ngờ rồi, bất ngờ tới mức hai người đều có cảm giác trở tay không kịp. Tự nhiên là cảm xúc cũng sẽ không khá hơn chút nào rồi. Nhưng, hai người đều rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang đây là đi làm chính sự. Việc mà ông cụ Nhiếp gia đã định ra tới rồi thì đây không phải chỉ là việc tới chỗ nào ăn cơm để mà nói sửa là có thể sửa được nữa rồi.

Nhìn bộ dáng của hai người, Nhiếp Chấn Bang vẫn cố kiên trì mở miệng nói:

- Uyển nhi, Lệ Tuyết, hai người đừng có cái dạng này nữa đi. Này cũng không phải là tới pháp trường, chẳng qua là thay đổi một chỗ mà thôi. Có đến mức bắt buộc phải khiến cho nó trở nên nghiêm trọng đến như vậy không?

Giờ phút này Đổng Uyển cũng là trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, lập tức liền nói:

- Cái huyện Lê đấy, em nghe cũng đều chưa từng nghe qua, vì thế em còn cố ý đi tra bản đồ, chỉ là đi tới thành phố Ô xong lại còn phải ngồi ô tô thêm những 7, 8 tiếng đồng hồ nữa. Một cái chỗ hẻo lánh như vậy, bên cạnh lại còn là sa mạc nữa, khô ráo, không có nước. Điều kiện gian khổ như vậy, còn nói là chỉ giống như đi du lịch thôi nữa. Đợi đến khi An Na trở về, còn không tìm em để tính sổ sao hả? Nếu không thì điều Đại Long hoặc là Hổ Tử trở về, rồi phái một người đi theo anh đi.

Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu. Đại Long và Hổ Tử bây giờ đều đang ở Iran. Dầu mỏ ở nơi này là thứ mà Nhiếp Chấn Bang đã sớm kế hoạch xong hết rồi. Chuyện này rất quan trọng, tuyệt đối không thể động đến được.

Khuyên can mãi, rồi sau khi đồng ý với hai người rằng sẽ thường xuyên trở về thủ đô thì hai cô nàng này mới coi như là bình tĩnh trở lại. Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết cũng bắt đầu giúp Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị tốt quần áo với hành lý.

Ngày thứ ba, Nhiếp Chấn Bang sau khi nhận được thư giới thiệu của tổ chức phát ra xong liền đi lên chuyến bay bay tới khu tự trị Tây Bắc.

Trải qua hơn bốn giờ bay, sau khi máy bay đáp xuống sân bay thành phố Ô xong, Nhiếp Chấn Bang liền bắt một chiếc taxi, chạy thẳng tới cửa Đảng ủy của khu tự trị Tây Bắc.

Đứng ở ngoài cửa, tìm một chiếc điện thoại công cộng gần đó, Nhiếp Chấn Bang liền bấm số điện thoại nhà của Lý Dật Phong. Vừa mới vang hai tiếng, phía đầu dây bên kia liền có một giọng nữ truyền tới:

- Alo, xin hỏi tìm ai vậy ạ?

Nếu là cán bộ lãnh đạo ở trong quan trường, bình thường lên một cấp bậc nhất định rồi thì người nghe điện thoại trong nhà nhất định sẽ không phải là chủ nhà. Dù sao, có đôi khi, nếu như gặp phải người mà mình không muốn tiếp kiến, lãnh đạo cũng sẽ có một đoạn đường để giảm xóc. Hơn nữa, người nghe cũng sẽ không chủ động nói nơi này là chỗ nào vậy. Đây là vì tránh cho người khác tùy ý gọi điện thoại tới bừa bãi.

Mặc kệ là ai, có thể đứng ở trong nhà của Lý Dật Phong để nghe điện thoại thì đây cũng là một sự thể hiện ra thân phận của người đó.

Cho dù là bảo mẫu, Nhiếp Chấn Bang cũng nhất định phải khách khí, lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:

- Xin hỏi, đây là nhà của bí thư Lý sao? Tôi tới từ thủ đô, tôi tên là Nhiếp Chấn Bang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.