Tổng Giám Đốc Châu Úc

Chương 9: Thời gian thoáng qua




- Mẹ.... cô ấy đâu? - Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách đã lớn tiếng la ầm lên.

Người làm bên cạnh vội vàng tiến lên muốn nhận áo khoác của anh, lại bị anh ra dấu tay ngăn cản, lui sang một bên.

Vũ Phong Nhi nhìn về phía Mạc Vi Phẩm, cười nói:

- Ở trên lầu nghỉ ngơi!

Tầm mắt của anh nhìn theo về phía Mạc Vi Phẩm, sắc mặt khó coi mà đi lên lầu.

Từ sau lưng truyền đến tiếng Mạc Vi Phẩm:

- Đứng lại! Chớ quên mình đã đính hôn, thân phận của mình, ta sẽ cho người sắp xếp cô ta thỏa đáng, đến lúc tống cô ta đi rồi! Cậu cũng không thể nuôi một con bé cô nhi cả đời! Thế thì ra cái gì hả?

Mạc Duy Dương dừng bước lại, xoay người nhìn Mạc Vi Phẩm ở lầu dưới, bàn tay ở cố tay áo không tự chủ nắm chặt, trên mặt nhuộm một tầng lạnh lẽo.

- Đây là chuyện của tôi, cô ấy đi hay ở còn chưa tới phiên ông ra quyết định. - nói xong, không để ý tiếng la dưới bậc thang trước mặt, anh sải bước lên lầu.

- Mạc Duy Dương, mày dám làm loạn! Tao tùy thời có thể lấy đi danh hiệu chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng của mày! - Mạc Vĩ Phẩm tức đến xanh mét cả mặt mày.

- Được rồi, hạ hỏa, ông nói cũng hơi quá đáng rồi! - Vũ Phong Nhi vội vỗ ngực của ông khuyên nhủ.

- một người đàn bà thì biết cái gì? Hôn sự của nhà Mộ Dung cùng nhà họ Mạc không thể xảy ra nửa điểm sai xót! Tôi chỉ chấp nhận người con dâu Tuyết Nhi này! - Mạc Vi Phẩm giận đến không nói được.

Vũ Phong Nhi nhìn ông chằm chằm:

- Lão Ngoan Cố! Cẩn thận bức bách con trai, con trai bỏ nhà trốn đi, đến lúc đó xem ông đi đâu tìm con trai!

- Hừ, nó dám! - Mạc Vi Phẩm từ lỗ mũi hừ ra khí lạnh.

********

Mạc Duy Dương tìm từng phòng kề nhau, nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô, anh lo lắng cô gặp chuyện không may, vội gọi điện thoại cho cô. Mơ hồ nghe được tiếng điện thoại di động của cô vang lên, anh tìm theo hướng chuông điện thoại di động tới sân thượng.

- Hu hu~

Anh nghiêng lỗ tai nghe được âm thanh từ một góc nhỏ truyền đến, nhíu nhíu mày , ánh mắt rơi thẳng vào một bóng đen cuộn mình trong góc.

Hai chân Diệc Tâm Đồng cuộn lại ngồi dưới đất, đôi tay ôm chân, vùi mặt giữa đùi, rất nhỏ giọng thút thít. cô sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình, cho nên cô lựa chọn góc sân thượng tương đói bí ẩn, hơn nữa chỗ này không mở đèn, cô có thể phát tiết hết sức tâm tình trong lòng ra ngoài.

- Diệc Tâm Đồng! - Trong bóng tối giọng nói trầm thấp từ tính của anh vang lên.

Tiếng thút thít của cô chợt ngừng, loạn xạ lau lau mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt trong bóng tối đó. Mặc dù nhìn không quá rõ thái độ của anh, nhưng cô biết anh đang cau mày.

Anh ngồi xổm người xuống, đưa tay chuẩn xác sờ tới đỉnh đầu của cô:

- Đứng lên đi! Phải về nhà rồi!

cô cũng không nhúc nhích, nhìn thẳng anh, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh. Tay của cô cẩn thận từng li từng tí tìm được hôn anh như đứa trẻ bị vứt bỏ, kéo áo sơ mi trước ngực anh, nhỏ giọng nói:

- Tôi không có nhà! Tôi là cô nhi!

Giọng nói của cô tràn đầy sợ sệt và bi thương, tay của anh chạm tới khuôn mặt của cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu phủ lên môi mềm mại của cô, ngón tay giữ chặt ót cô, hôn qua khóe miệng của cô, khàn khàn nói:

- không có ai nói em là cô nhi! không cần để lời nói của ba mẹ tôi ở trong lòng! Bọn họ không phải là tôi, cũng không thể biểu hiện ý nghĩ của tôi.

Cơ thể của cô trong nụ hôn của anh, càng không ngừng run rẩy. Như đứa trẻ cần an ủi, cô lạng quạng đáp lại nụ hôn của anh. Tay nhỏ bé nắm kéo áo sơ mi của anh, mà bàn tay của anh phủ lên tay nhỏ bé, đè cô ở trên vách tường, có chút thở dốc nói:

- đi thôi!

Anh cúi đầu nhìn cô cũng thở gấp gáp trong ngực như anh, ngón tay cấu vành tai của cô, rất mềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.