Tổng Giám Đốc Châu Úc

Chương 31: Khởi hành rời đi làng Lá




"Oh, cháu hiểu rồi !"

Nam Cung Thiến nhíu mày, xem ra cô sắp phải ôn lại cuộc sống thời cấp 3 rồi, cô thoáng thở dài, nhiệm vụ này thật đúng là quá đặc biệt, sau đó đổi một cái áo khoác khác, xuống lầu.

Thời điểm cô thấy người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi ở trên ghế sa lon, thiếu chút nữa kinh hoảng hét lên, vội vàng che miệng xoay người chạy lên trên lầu.

Nhưng không ngờ vừa mới xoay người liền đụng vào người Ngạo Dạ Phong.

Hắn giữ chặt cơ thể Nam Cung Thiến: "Cô gái, đi lại phải nhìn một chút!"

Nam Cung Thiến không còn tâm trí để ý đến hắn, phăng phăng chạy lên lầu.

Ngạo Dạ Phong liếc nhìn bóng dáng của Nam Cung Thiến, đi xuống lầu, "Ông nội, cháu có chút chuyện, đi ra ngoài một chút, ăn cơm tối không cần chờ cháu!"

Không đợi Ngạo Tùng trả lời, Ngạo Dạ Phong đã đi khỏi phòng khách.

Mà lúc này Nam Cung Thiến, ở khúc quanh trên lầu, dựa vào tường đứng, miệng há to để thở. Nhịp tim đập không ngừng! Trời ạ! Trên thế giới này tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, không phải cô nhìn lầm rồi chứ?

Nam Cung Thiến núp ở khúc quanh lén liếc mắt nhìn xuống ‘chủ nhiệm lớp’ ở phía dưới.

Không sai, chính là hắn, hắn chính là hot boy thời trung học của Nam Cung Thiến, Đường Dật!

Nhớ năm đó đối tượng mà mỹ nữ toàn trường theo đuổi chính là hắn, cô thầm mến hắn trong suốt thời gian học cấp 3, là người lần đầu tiên cô thầm mến đến khi tốt nghiệp trung học, chấm dứt như vậy! Cả thời trung học, cứ như vậy đi qua. Thời thanh xuân của cô, ngay cả câu tôi thích anh cũng chưa từng nói ra.

Sau khoảng thời gian đó, cô không còn dễ dàng thích bất cứ ai nữa, nhất là những người còn không phân biệt được cô là đàn ông hay là phụ nữ.

"Thím Lưu, không phải nói thím đi kêu Vũ Tịch xuống sao? Sao còn chưa xuống?" Ngạo Tùng không kịp đợi, hỏi.

Nam Cung Thiến há to miệng hít thở, cố gắng khiến nhịp tim đang đập loạn trong lòng mình ổn định và bình tĩnh một chút! Nhớ lại ngày đó, Đường Dật và mình cũng không quen thuộc lắm, chỉ gặp qua một hai lần, tốt nghiệp trung học đã nhiều năm như vậy, chưa chắc hắn đã nhận ra mình là ai!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Cuối cùng Nam Cung Thiến hít một hơi thật sâu, trên mặt mang theo nụ cười đi xuống dưới lầu.

"Vũ Tịch a! Mau tới đây, Ông nội tìm cho con một vị giáo viên, về sau ngài ấy sẽ phụ trách việc học tập của con." Ngạo Tùng cười nói.

Vũ Tịch ngoài cười nhưng trong lòng lại mắng, tìm ai không được ah..., nhất định phải tìm Đường Dật.

"Xin chào thầy!"

Đường Dật nhìn Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, nụ cười mê người này giống như đúc năm đó, khiến cô trầm mê.

"Vũ Tịch? Vũ Tịch?"

"Ặc, oh. Thưa thầy!"

"Tôi tên là Đường Dật, về sau em sẽ học trong lớp tôi, Chủ nhật tôi sẽ tới đây làm giáo viên dạy kèm ở nhà của em, giúp em ôn lại bài học, nghe ông Ngạo nói mấy năm này em không đi học, bài tập có thể quên tương đối nhiều, đừng áp lực quá, có gì không hiểu có thể tới tìm tôi!"

Thật tốt quá! Đường Dật không nhận ra cô, hơn nữa hắn lại còn là chủ nhiệm lớp cộng thêm gia sư, ông trời đúng là mở to hai mắt, khiến giấc mộng nhiều năm chưa thực hiện được của cô, sẽ bắt đầu lại ở đây.

"Vũ Tịch, còn không mau cám ơn thầy Đường!"

Nam Cung Thiến cười rực rỡ khác thường, nụ cười phát ra từ nội tâm, "Cám ơn thầy Đường."

Ngạo Tùng quay đầu nhìn Đường Dật cười nói, "Không nghĩ tới thầy Đường lại nhỏ tuổi thế này mà đã làm chủ nhiệm lớp, về sau Vũ Tịch giao cho thầy, chắc sẽ tốn nhiều tâm sức lắm."

"Ông Ngạo nói gì thế, nếu không có ông giúp đỡ, trường học của chúng tôi không rộng rãi sáng sủa như vậy, khi tôi tới đây, hiệu trưởng còn cố tình dặn dò, kêu tôi nhất định phải thay ông ấy cảm tạ ngài! Về sau có rảnh rỗi sẽ thân chinh tới nhà gặp mặt!"

Đường Dật cười, khí chất lịch sự nho nhã, khiến Nam Cung Thiến ngồi một bên hoàn toàn quên mình đang ở đâu, cùng nhiệm vụ đặc biệt trên người, một lòng muốn nhào vào ngực của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.