Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 45: Ướt (ba)




Tiểu Tuyết Nhi

Trở lại đình viện , Mặc Kỳ gấp gáp đến độ giơ chân bước ngay vào trong!

“Chết tiệt…Thật chết tiệt!” Thiếu niên chạy quanh gian nhà, đám nô tài sợ tới nỗi một tiếng cũng không dám kêu, chỉ là cúi đầu thỉnh thoảng liếc nhìn người thiếu niên kia.

Ca ca sớm đã vào cung lâm triều đến bây giờ còn chưa có trở về, hắn tìm chung quanh đều không thấy, cũng không xông vào được yến viên, chỉ có thể vì một người trong lòng mà lo lắng suông.

Ca Nhi cùng lúc từ sau  cánh cửa bước vào, đôi mắt hơi xao động,  sửng sốt nhìn.

“Điện hạ, trong phòng …có con chuột à?” Kiên trì nhìn hắn đi vòng vo vài vòng, Ca Nhi không nhịn được mở miệng hỏi.

Mặc Kỳ vẻ mặt tối đen, hung hăng trừng mắt liếc nàng!

Ca Nhi bị doạ , ngoan ngoãn ngậm miệng, bình  tĩnh một lát mới nhớ đến lí do trở về bèn lại lần nữa mở miệng: “Điện hạ…Có chuyện này, Vương phi phái nô tỳ đến gọi điện hạ dùng bữa..”

Vương Phi?

Hai đầu mày tứ giận nhíu lại thật chặt, hàm răng nghiến  chặt lại, Mặc Kỳ nhanh chóng nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu như không có nữ nhân kia thì hiện tại Cơ Nhi cũng sẽ không đối xử với hắn quái lạ như vậy. Cơn giận vừa qua trong lòng lại muốn bộc phát, thấy được ánh mắt sợ hãi của Ca Nhi bên cạnh, đột nhiên trong đầu hắn lại phát sinh một chút tà ý!

“Khụ Khụ…” hơi dợm cất lời, Mặc Kỳ chắp tay ra phía sau lưng, cố gắng làm cho mình có vẻ uy nghiêm thêm một chút, “Có việc này… nếu hoàng thượng đã đem ngươi ban cho ta, ngươi mọi chuyện đều phải nghe ta, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó có phải hay không?”

Ca Nhi ngước mắt lên, nhìn thiếu niên vài cái, bĩu môi, gật đầu.

“Tốt lắm” Trên mặt Mặc Kỳ rốt cục có vài ý cười, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ca Nhi, dụ dỗ nói: “Vậy..Trước hết ta sửa cho ngươi một cái tên, kêu ngươi là Tiểu Tuyết Nhi, được không?”

Ca Nhi lông mày khẽ động, đôi mắt chớp chớp mở ra, mù mịt không hiểu gì.

“Này! Ta gọi ngươi đấy, còn không mau trả lời!” Không có thói quen dùng người hầu., Mặc Kỳ có chút ngượng ngùng, cũng không bày được ra tư thái uy nghiêm.

Ca Nhi trừng đôi mắt vô tội, không biết đáp ứng cái gì, không thể làm gì khác hơn, trái lại chỉ “Vâng” một tiếng.

“Tiểu Tuyết Nhi?” Hắn thử kêu lên lần thứ hai.

“…Dạ” Ca Nhi khó khăn lại nghẹn ra một chữ.

Đại công cáo thành!

Mặc Kỳ hoan hô một tiếng, túm lấy cánh tay Ca Nhi đi ra ngoài: “Được rồi! Tiểu Tuyết Nhi Chúng ta đi dùng bữa đi!”

Đáng thương cho Ca Nhi, còn không rõ vì sao danh tính lại bị đổi,dưới chân lảo đảo đã bị kéo ra tới cửa.

Bàn ăn to như vây, tràn đầy mĩ vị, hương thơm nồng đậm.

Uất Trì Tuyết đoan chính nhồi ở chính giữa, sắc mặt có chút tái nhợt, thần sắc lúc đó tràn đầy vẻ không hài lòng.

______ có thể tự giải được hay sao? Mị dược mạnh mẽ như vậy, làm nàng mê man, bị dằn vặt cào xé cả đêm, lúc tỉnh lại bao nhiêu ham muốn theo mồ hôi nhễ nhại tuôn ra, tên đại hỗn đản Mặc Uyên kia đã bỏ mặc nàng, nàng đã nghìn lần vạn lần thầm  mắng hắn! Nhưng ai biết được, chờ mãi đến sáng , vẫn không thể nào nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu!

Ngoài cửa, lôi lôi kéo kéo, đi vào hai người, một thiếu niên tuấn lãng đang níu kéo một tiểu nha đầu , nét mặt vui vẻ đi tới.

“Vương Phi tẩu tẩu, ta tới đây!” Mặc Kỳ giả lả cười bước tới bên cạnh, nhìn vào ánh mắt thảng nhiên nhưng giờ đã dần dần tối sầm lại của Uất Trì Tuyết, ý cười càng đậm,” Nghe nói hôm nay tẩu tẩu thức dậy sớm, nếu vậy là tối hôm qua ca ca cùng tẩu tẩu không có lăn qua lăn lại hay sao? Ha ha, được rồi, để ta ngồi đây hầu tẩu tẩu, chúng ta cùng nhau chờ ca ca trở về…”

Nói xong. Không thèm để ý đến xung quanh, hắn liền bước đến an vị ngồi xuống bên cạnh nàng.

Một trận huyên náo này làm cho uất Trì Tuyết muốn nổi điên, nàng trừng mắt nhìn thiếu niên đang ngồi xuống cạnh mình kia, cắn răng không nói một lời.

“ Ủa, sao mà cái bàn này lại dơ bẩn thế này?!” Mặc Kỳ  rú lên thật quái dị, rồi vỗ bàn, nói tiếp: “Tiểu Tuyết Nhi, mau lau sạch cho bổn điện hạ!”

Ở trong phòng, Ca Nhi bị tiếng kêu làm cho sửng sốt, phải một lúc lâu mới phản ứng, liền bước lên phía trước, cúi người nói: “ Dạ biết, Thất vương gia.”

Thế nhưng có một người đang ngây người ra, chính là Uất Trì Tuyết! ! !

Đôi mắt trợn tròn, Uất Trì Tuyết  trừng trừng chăm chú nhìn thiếu nhiên trước mắt, dường như chỉ muốn phanh thây hắn ra!

“ Dơ bẩn, ở đây, còn ở đây nữa nè, ngươi có biết làm không vậy, thực sự là ngốc quá mà!” Mặc Kỳ liên tục nói, giọng điệu chỉ huy làm tay chân Ca Nhi cũng luống cuống!

“ Ngươi kêu ai là Tiểu Tuyết Nhi?”  Một âm thanh như vọng ra từ địa ngục, theo tiếng nghiến răng nghiến lợi của Uất Trì tuyết phát ra.

Mặc Kỳ ngẩn ra, làm bô giật mình, quay lại vỗ vào đầu mình: “ Ôi, ta quên mất! Tẩu tẩu đây trong tên gọi cũng có một chữ “Tuyết”! Haha, hay thật, hay thật, lại đây, lại đây, Tiểu Tyết Nhi, nhanh một chút qua đây gặp tẩu tẩu của ta, hai người giống nhau như vậy, nói không chừng năm trăm năm trước là người một nhà a…”

Hắn túm lấy tay áo của Ca Nhi, làm cả người nàng hơi lảo đảo,rồi  ngước đôi mắt, nhìn Uất Trì Tuyết,nở nụ cười trêu chọc, giả vờ như vô tội.

Lửa giận bừng bừng ngập đầu, Uất Trì Tuyết vỗ bàn đứng lên: “Mặc Kỳ! ! !”

Tiếng hét giống như sư tử rống, trong phút chốc làm mọi người trong phòng động tác cứng đờ,  hai mắt mở , không dám thở mạnh mạnh nhìn nữ nhân xinh đẹp cao quý kia đang  bừng bừng nổi giận.

Bị thiếu niên túm lấy làm cho không thế nàonhúc nhích, khoảnh khắc nàng cứng người muốn hóa đá.

“Làm sao vậy? Mới sớm ra mà đã ầm ỹ như vậy?”

Cùng lúc đó một âm thanh trầm thấp trầm trầm  truyền đến, Măc Uyên chậm rãi bước vào phòng, đôi mắt thâm sâu  đảo qua khắp  trong phòng, vừa vặn trông thấy sắc mặt  Uất trì Tuyết trắng bệch vừa vỗ bàn đứng lên, mà lúc đó một thiếu niên  đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nháy mắt vô tội, ra vẻ chán muốn chết đang nghịch  nghịch bàn  tay của Ca Nhi.

Uất Trì Tuyết ngẩn người, lúc này mới trông thấy nam tử kia đang chậm rãi đi vào, bộ dáng tức giận bệ vệ lập tức làm mọi người lắng xuống không ít, nhưng nàng khuôn mặt vẫn lạnh băng như trước,  nhưng ánh mắt trừng trừng lại chuyển qua Mặc Uyên____ chuyện xảy ra tối qua, làm cho nàng thực sự không còn mặt mũi nào mà nhìn hắn!

Mặc Kỳ bỗng nhiên nghẹn lời, vốn đã chuẩn bị cả một bụng lời nói nhưng tới lúc này lại  không nói được câu nào, bởi vì hắn thấy được sắc mặt của ca ca, dường như hơi tái nhợt thiếu sức sống, chỉ là bị vẻ lạnh lùng cùng tà mị quen thuộc che lấp, nhìn không rõ được tâm tình.

“Không có gì, tẩu tẩu cùng ta đùa giỡn, có phải không? Tiểu Tuyết Nhi”. Thiếu niên mỉm cười  như vô hại.

Ca Nhi cúi đầu, một chữ cũng không muốn giải thích.



Mặc Uyên thản nhiên liếc qua ánh mắt đang long lên sắc như dao của Uất Trì Tuyết, hắn chậm rãi ngồi xuống, tất cả đã rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.