Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 36: Xào (ba)




"Nếu như không phải vì lấy Ngự Linh Châu cho ta, chàng cũng không khổ sở thế này, ta chính tai họa! Tai họa!"

Dạ Ly Lạc cau mày, kiên định lau nước mắt cho nàng, gần đây nàng rơi nước mắt thật sự là quá nhiều rồi, tim của hắn vì vậy cũng đau đớn theo, "Theo lời nàng nói, kẻ đáng chết hẳn nên là ta mới đúng!"

Nhược Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm trầm của Dạ Ly Lạc, lại nghe hắn nói: "Nếu nàng không quen biết ta, cũng sẽ không trải qua nhiều khổ sở như vậy, nếu ta cường đại hơn, nàng cũng không cần vì ta mà lo lắng hãi hùng!"

Nhược Ly thấy ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm, muốn mở miệng nói nàng không phải có ý này, đột nhiên nhớ tới nàng và hắn từng chút một nhận thức đối phương, khi đó hắn đã khiến nàng kinh diễm cỡ nào, hôm nay hắn lại vì nàng nói lên những lời như vậy, nàng lại có tư cách gì ở đây yếu đuối?

Nghĩ vậy anh mắt của nàng lại trở nên kiên cường, tâm ma đã qua, một khi nàng tỉnh táo thì sẽ không bị khống chế tâm trí của mình nữa.

"Cho nên, chúng ta cứ tiếp tục ích kỷ như vậy đi! Nhược Ly, đã là quân vương thì không thể tránh khỏi các cuộc tranh đấu, cho dù không có nàng thì mọi chuyện cũng sẽ theo lẽ thường tiến hành, cuối cùng cũng phải liều ngươi chết ta sống mà thôi!"

Nhược Ly cái hiểu cái không gật đầu một cái, cuộc đời ngắn ngủi, sao nàng quan tâm được nhiều như vậy? Miễn còn sống là tốt rồi!

Đột nhiên, Nhược Ly thét lên chỉ vào một đống ác linh đang tràn vào, nàng còn chưa kịp đối phó thì đã biến mất ở trong không khí. Dạ ly Lạc hoảng sợ, vừa định đuổi theo lại bị một đống ác linh đen kịt không có thực thể vây quanh.

Hắn chợt cảm thấy nhức đầu liền tụ tập tất cả linh khí trong cơ thể, tạo thành một vòng bảo hộ ở quanh thân, sau đó nhanh chóng bước vào bên trong.

Mặc dù Dạ ly Lạc có linh khí cường đại, nhưng dù sao cũng có hạn, hơn nữa đến nơi đây thì bị hạn chế. Không tới một khắc, bọn ác linh đã vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài kết giới, bọn chúng nhìn chằm chằm theo bước đi của Dạ Ly Lạc trong kết giới.

Dạ Ly Lạc tập trung tinh thần, ngoài kết giới ác linh càng tụ ngày càng nhiều, bọn chúng đều ở đây quan sát đã mấy ngàn năm mà không hề gặp bất kỳ sinh linh nào, vì vậy bọn chúng cũng không quan tâm Dạ Ly lạc là ai, bất quá bọn chúng vẫn rất kiêng kị linh lực thuần khiết cực đại trên người hắn.

Bọn chúng vừa e dè vừa bám theo, nhưng đã ở cái nơi hắc ám tà ác này đợi cả ngàn năm, ngày trôi qua quá tịch mịch, tịch mịch đã lâu thì trở nên vô vị, vì vậy bọn chúng lúc đầu còn kiêng kỵ rồi từ từ chuyển thành không chút kiêng kỵ.

Những thứ kia ác linh quan sát một lát thấy Dạ Ly Lạc thế lực đơn bạc, liền không băn khoăn nữa, không biết là con nào khơi mào dẫn đầu xông vào kết giới của Dạ Ly Lạc, cú va chạm này tạo ra rung động rất nhỏ khiến hắn nhíu mày.

Hắn bước nhanh hơn, những ác linh kia thấy kẻ tiên phong không hề bị tổn thương gì liền lập tức nhảy cẫng hoan hô, sau đó hết con này tới con khác đâm vào kết giới.

Dạ Ly Lạc ngừng lại bước chân rồi thêm vào một cỗ linh khí, tiếp tục tìm kiếm, trên người của Nhược Ly có dấu ấn của hắn, chỉ cần cách nàng gần một chút thì hắn có thể cảm ứng được.

Trên trán của hắn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn vẫn kiên trì, nhanh chóng đi tìm nhưng vẫn chưa cảm ứng được bất kỳ tin tức nào của nàng.

Lũ ác linh tập kích càng ngày càng ác liệt, Dạ Ly Lạc rõ ràng cảm giác được kết giới hắn thiết lập đã trở nên rất yếu, có thể không kiên trì được bao lâu nữa.

Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, bước chân cũng càng ngày càng chậm. Nơi này tối đen như mực nên hắn cũng không biết trong đến cùng lớn bao nhiêu, hắn cũng không biết mình đã đi bao xa.

Có lẽ đã đi một nửa, cũng có lẽ chỉ mới được một góc nhỏ, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì bước tiếp, mỗi bước đi này đều hết sức khổ cực nhưng hắn cam tâm tình nguyện.

Đột nhiên dưới chân hắn lảo đảo, linh lực trong nháy mắt giảm bớt một nửa, bọn ác linh vừa nhìn thấy có cơ hội liền vội vàng tăng nhanh công kích.

Trong nháy mắt, kết giới mà Dạ Ly Lạc cố sức duy trì bị phá hủy, hàng ngàn hàng vạn con ác linh nhìn thấy thức ăn cuối cùng cũng được dùng, vội vàng ùn ùn kéo tới vây quanh Dạ Ly Lạc, không gian vừa rồi còn có chút ánh sáng trong nháy mắt dung nhập vào bóng tối, không có bất kỳ một tia sáng nào.

Nơi này nhất thời lâm vào một mảnh tối đen, trừ lũ ác linh phát ra âm thanh chéo chéo kinh khủng, không còn bất kỳ một âm thanh nào khác.

Đột nhiên, Dạ Ly Lạc vốn đang bị chôn vùi trong đó bỗng bộc phát ra một đạo bạch quang, tia sáng kia mang theo linh khí thuần chính, làm khuấy động linh hồn vẩn đục của bọn ác linh, sáng chói khiến bọn chúng phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế.

Những ác linh ít tuổi không chịu nổi sự tra tấn như vậy nên định quay đầu chạy trốn, đáng tiếc còn chưa lui được mấy bước liền bị ánh sáng chiếu vào khiến hồn phi phách tán.

Bọn ác linh nhiều tuổi hơn thấy động bạn bị tiêu tán như vậy, nhất thời cảm thấy không ổn, trong lòng âm thầm suy đoán, xem ra người tới không phải nhân vật tầm thường, rất khó dây dưa.

Nghĩ vậy nên tính chạy trốn, lại cảm thấy không cam lòng buông tha khối thịt béo đã đến miệng như vậy, mới đứng lại do dự, lập tức bị linh khí thuần khiết của hắn gây thương tích, đành phải mang thương thế bỏ chạy trối chết.

Vừa rồi còn hỗn loạn điên cuồng như vậy nhất thời trở nên hết sức an tĩnh, Da Ly Lạc nửa ngồi trên mặt đất, đè nén hơi thở hỗn loạn, vừa rồi hắn chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền (*), điều động toàn bộ linh lực trong cơ thể, hù dọa cho bọn ác linh hoảng sợ mà bỏ chạy.

Hắn cúi đầu, khuôn mặt vốn trắng nõn nay càng thêm tái nhợt, trên cái trán trơn bóng đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.

Hắn cố gắng chống đỡ thân thể đứng thẳng tắp như cũ, nếu như không phải đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, người ngoài căn bản không nhìn ra bất kỳ sự khác thường.

Hắn vẫn cố chấp bước đi tiếp, đôi mắt hoa đào nhìn về phía trước, không hề có một mục tiêu nào vì phía trước chỉ là một vùng tăm tối, sau lưng cũng tối đen như mực.

Linh khí trong cơ thể chạy đang tán loạn nhưng hắn vẫn cố chịu đựng. Mỗi một bước đi đều cố gắng hết sức, mặc dù một phần lớn ác linh đã rời đi, nhưng vẫn còn một ít con rất giảo hoạt không hề bỏ đi, bọn chúng vẫn núp ở chỗ tối quan sát.

Theo nhận biết của bọn chúng, sinh linh này hẳn không thuộc về Mê Vụ sâm lâm, nói cách khác cho dù hắn có linh khí thuần khiết đi chăng nữa ở lâu trong này cũng sẽ nhanh chóng bị cạn kiệt.

Bọn chúng đã đợi ở đây rất nhiều năm, lâu đến nỗi ngay cả chính chúng cũng không nhớ nổi, không sinh sôi thêm cũng không chết đi, cho nên bọn chúng không bao giờ thiếu kiên nhẫn, chờ đợi cũng chỉ là một chuyện rất bình thường trong cuộc đời bọn chúng.

Dạ Ly Lạc đương nhiên cũng cảm thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của chúng, mỗi bước đi hắn đều rất cẩn thận, khí độ trầm ổn, bộc lộ khí phách của người đứng đầu vạn yêu khiến ai cũng không thể nghi ngờ.

Quanh người hắn giống như tản ra ánh sáng nổi bật nhất, tia sáng thần thánh kia không thể xâm phạm, cũng chỉ có chính hắn biết lúc này thân thể mình đã suy yếu nhiều, nhất định là không chịu nổi lần công kích tiếp theo của bọn ác linh.

Ánh sáng quanh thân hắn đột lên chiếu lên Mê Vụ sâm lâm tối tăm, khiến những con ác linh đang ẩn núp nhao nhao lên, Mê Vụ sâm lâm chỉ chốc lát sau liền rối thành một nùi.

Dạ Ly Lạc không biết mình đã đi bao lâu, nhưng vẫn không tìm được Nhược Ly, hắn cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ dừng bước lại, thở dốc một hơi.

Ngay phút hắn ngừng lại đó, bọn ác linh vẫn đang nhìn chằm chằm hắn liền ùn ùn kéo tới, không biết bọn chúng có niềm tin mãnh liệt từ đâu, có thể là tịch mịch quá lâu khiến chúng không còn biết sợ là gì.

Bọn chúng cảm thấy rất vô vị, thật ra trong tiềm thức bọn chúng cũng chẳng còn hi vọng gì nữa, dù sao phải ở lại cái nơi kinh khủng như vậy không biết ngày tháng nào ra ngoài cũng là một loại hành hạ.

Dạ Ly Lạc thấy bọn chúng tân công tới lập tức đứng lên, từ trong lòng hắn cũng tỏa ra bạch quang chói mắt, ánh sáng bén nhọn phát ra, lại một lần nữa đánh lui đám ác linh không biết trời cao đất dày kia.

Dạ Ly Lạc đứng nghiêm ở đó, thân thể hơi mảnh khảnh chẳng những không giảm thấp phong cách của hắn, ngược lại tăng thêm một phần siêu nhiên thoát tục, làm cho người ta có cảm giác chỉ có thể đứng xa mà nhìn.

"Bổn vương là Ám vương Yêu Giới, nếu như không muốn tìm cái chết thì đừng làm phiền mắt của Bổn vương!" Dạ Ly Lạc lạnh lùng nói, âm thanh không lớn, nhưng đủ cho tất cả đang có mặt đều nghe được.

Bọn chúng vừa nghe là Ám vương Yêu giới mới cảm thấy hoảng sợ tột cùng, nhanh chóng chạy trốn tứ phía, mặc dù cuộc sống vô vị ảm đạm muốn chết, nhưng là trong tiềm thức cuối cùng vẫn muốn sống.

Nhất thời Mê Vụ sâm lâm hỗn loạn tưng bừng, Da Ly Lạc nói xong, tiếp tục hướng phía trước đi, hắn tìm nửa ngày, vẫn không thu hoạch được gì, hắn có chút phiền não, trong lòng hết sức không muốn thừa nhận Nhược Ly đã biến mất.

Hắn đột nhiên ngừng lại, khẽ nhắm lại đôi mắt hoa đào, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, đến khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt hoa đào đã biến thành màu đỏ.

"Nhược Ly đang ở đâu? Nếu các ngươi không giao ra, Bổn vương sẽ phá hủy Mê Vụ sâm lâm!" Theo tiếng gầm nhẹ của hắn, những ác linh gần hắn nhất lập tức bị đánh tan.

Giết gà dọa khỉ, kết giới bao phủ Mê Vụ sâm lâm vừa rồi đã bị phá, hiện ra dáng vẻ nguyên bản của hắn khiến Mê vụ sâm lâm lúc này loạn càng thêm loạn, bất quá không có ác linh nào chịu lên tiếng nói cho hắn biết Nhược Ly đang ở đâu.

Dạ Ly Lạc vẫn bắt những con ác linh bên cạnh dò hỏi, bất quá bọn chúng thật sự chưa từng nhìn thấy Nhược Ly, bọn chúng đột nhiên được phóng thích ra ngoài nên căn bản cũng không biết chuyện gì. Lúc này chỉ cần bọn chúng lắc đầu đều bị bạch quang làm cho hồn phi phách tán.

Mặc dù những ác linh này không phải đối thủ của Dạ Ly Lạc nhưng hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, linh khí trong cơ thể hắn càng ngày càng ít, ở nơi này hắn lại không thể phục hồi được linh khí nên chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, hắn không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu, có lẽ hắn không thể tìm được Nhược Ly nữa rồi.

Tiếng kêu rên càng ngày càng nghiêm trọng, mà mồ hôi trên trán Dạ Ly Lạc cũng càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn chết lặng một lần rồi lại một lần hỏi bọn ác linh có nhìn thấy Nhược Ly hay không, nhưng mỗi một lần đều phải thất vọng.

"Kẻ nào dám xâm phạm Mê Vụ sâm lâm?" Một giọng nói trầm thấp từ bốn phương tám hướng truyền đến, thoáng chốc tất cả ác linh đều yên tĩnh lại, so với sự sợ hãi với Dạ Ly Lạc ban nãy thì lúc này bọn chúng càng thêm sợ hãi.

Những ác linh còn đang chạy trốn tứ phía cũng tự động trật tự ngừng lại, nếu để ý có thể nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của bọn chúng.

Dạ Ly Lạc cảm thấy một cỗ áp lực cường đại liền dừng tay lại, hắn quay người lại đối diện với bóng tối sau lưng, người vừa lên tiếng nhất định đang ở đó.

"Người nào?" Dạ Ly Lạc cảm thấy áp lực từ phía đối diện càng lúc càng lớn, để tránh lát nữa ngay cả bản thân cũng không chống đỡ nổi chứ đừng nói tới chuyện đi tìm Nhược Ly, hắn liền độ toàn bộ linh khí trong cơ thể vào tâm mạch của mình.

(*): Đập nồi dìm thuyền; Hán Việt: PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa. Do đó, khi đoàn quân đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng lao vào trận đánh, sau 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.