Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 29: Chiên (hai)




Edit: Fuly

An viên có một sân hai cổng, nhưng so sánh với những phân viện khác của Đồng phủ mà nói, vẫn có chút đơn sơ. Bởi do lão phu nhân sẽ đúng giờ phái người tới đây quét dọn, cho nên coi như chỉnh tề.

Bọn Dương Nghi vào ở đã có mấy ngày, An viên ít người, ngày đầu tiên đến đây, Vưu đại nương cho các nàng mỗi người chọn một gian sương phòng để ở.

An viên vắng lạnh, mỗi ngày chỉ phải làm chút công việc vẩy nước quét nhà, nên rất hợp ý Dương Nghi. Nơi đông người tất nhiên sẽ có nhiều phân tranh, mặc dù đấu, nàng cũng không nhất định bại, nhưng thời thời khắc khắc thần kinh đều phải căng thẳng, loại tư vị đó thật không dễ chịu.

Hôm nay trời nắng, là thời tiết đẹp khó có được ở mùa đông như thế này. Vưu đại nương vội phân phó hai người mang một vài vật dụng trong nhà ra phơi.

“Vưu đại nương, Nhị gia là người như thế nào?” Hồ Hạnh tò mò hỏi, tin đồn về Nhị gia, nàng cũng có nghe thấy, cho nên hôm nay mới có thể cố lấy can đảm hỏi Vưu đại nương.

Ấn tượng của Vưu đại nương về hai người không tệ, ở trong một đám nha hoàn vẻ mặt đưa đám từng tới An viên này, Dương Nghi và Hồ Hạnh là hai người bình thản nhất, vậy nên khiến bà cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Dương Nghi đang quét sân ở một bên, nghe vậy, lắc đầu một cái, Hồ Hạnh hỏi vấn đề này, lấy tính tình bao che khuyết điểm của Vưu đại nương, Nhị gia ở trong mắt bà dĩ nhiên là muôn vàn chỗ tốt.

Quả nhiên, “Nhị gia là người tốt, về sau ngươi gặp sẽ hiểu.”

“Nhưng ——”

“Không có nhưng nhị gì hết, Tiểu Hạnh, ngươi chớ bị những lời đồn đãi kia dọa sợ. Những người nói mấy lời lung tung đó, nếu bị ta bắt được, không lột da các nàng là không xong.” Nói hết lời cuối cùng, Vưu đại nương oán hận dậm chân.

Ở ngày thứ ba, Dương Nghi gặp được Nhị gia Đồng Khoát Nhiên. Lần đầu tiên gặp, Nhị gia cho nàng cảm giác là: thật cao. Đúng vậy, Dương Nghi mười tuổi mới chỉ hơn eo của hắn chút xíu, cộng thêm thân thể hắn khôi vũ, ước chừng lớn gấp hai ba lần thân thể nhỏ bé của nàng, sở dĩ nói như vậy là vì, một cái bắp đùi của Đồng Khoát Nhiên còn to hơn eo của nàng. Lúc hai người đứng cạnh nhau, tựa như người khổng lồ cùng người lùn.

“Nhiên ca nhi, ngươi trở về rồi.” Vưu đại nương vừa thấy Đồng Khoát Nhiên, không để ý nhiều đến lễ nghi hạn chế, lập tức kéo tay hắn, khóc đến lão lệ tung hoành.

Trong mắt Đồng Khoát Nhiên nhanh chóng lóe qua một tia ôn nhu, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Dương Nghi khẩn trương cúi đầu đứng ở một bên. Nàng không biết Nhị gia có cho các nàng ở lại An viên hay không, dù sao lời đồn đại nhiều như vậy, hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ tính tình Nhị gia. Nếu như hắn mở miệng đuổi người, như vậy mấy năm kế tiếp của nàng liền gian nan rồi. Nghĩ như vậy, lòng của Dương Nghi đong đầy bất an.

Đồng Khoát Nhiên nhìn thoáng qua các nàng, ngoài ý muốn phát hiện hai người sắc mặt như thường, nha đầu thấp hơn đứng phía bên trái, hình như trong mắt còn lộ ra một tia hưng phấn? Đồng Khoát Nhiên hiểu rõ mình, tới những phụ nhân ở Vân Châu đã nhìn quen cảnh chết chóc thấy hắn còn phát run, mà hai Tiểu Bất Điểm này hình như lại không chút sợ hãi? Đúng là hiếm có, xem ra lần này nương chọn nha hoàn cho hắn cũng không tệ lắm, sắc mặt Đồng Khoát Nhiên hơi nhu hòa lại. Dù bây giờ hắn đã quen với phản ứng của người khác, nhưng không có nghĩa là hắn thích ngay dưới mắt mình có người sợ hắn đến phát run.

Chỉ liếc mắt qua một cái, Đồng Khoát Nhiên liền phất tay cho các nàng đi xuống, chỉ giữ lại Vưu đại nương ở trong sảnh nói chuyện.

Dương Nghi thở phào nhẹ nhõm, như vậy chính là ngầm cho phép họ ở lại An viên.

“Tỷ tỷ, Nhị gia nhìn vẫn xem như được, không đến mức dọa người giống lời đồn nha.” Ra khỏi phòng khách một khoảng, Hồ Hạnh nói.

Thật ra thì Đồng Khoát Nhiên mũi là mũi, mắt là mắt, tách ra nhìn vẫn rất được, nhưng không biết vì sao, tổ hợp ở chung một chỗ, liền cho người ta một loại cảm giác vặn vẹo. Cộng thêm dáng dấp hắn cao lớn, hợp với vẻ cương nghị đặc hữu trên người làm tướng, khiến người ta nhìn tựa như lục lâm thổ phỉ … không phải là người tốt.

Dương Nghi kéo kéo ống tay áo Hồ Hạnh, ý bảo nàng đừng nói nữa, “Đừng nói bậy, chủ tử không phải là người chúng ta có thể nghị luận!”

Hồ Hạnh cong cong môi, đi theo phía sau Dương Nghi.

Lúc này, Nhị gia mang về ba người, một là gã sai vặt cận thân, còn hai người khác, vừa nhìn liền biết không phải là người thường, khiến người ta có một loại cảm giác lẫm liệt, nghiêm cẩn. Khi ra cửa, những người đó chỉ nhìn nàng một cái, khiến Dương Nghi cảm thấy xấu hổ. Cũng không biết thường ngày, bọn họ ở Vân Châu có phải cũng như vậy hay không?

Nhưng mà những chuyện này cũng không phải là điều nàng quan tâm, nàng chỉ cần làm xong bổn phận là được. Nghĩ như vậy, Dương Nghi xoay người đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, trà nước.

Buổi tối, Dương Nghi làm xong công tác chuẩn bị trực đêm, lại bị đuổi đi. Trong lòng nàng thầm vui, trời rất lạnh, không cần trực đêm, thật không còn gì bằng.

Về phòng, Dương Nghi cho thêm mấy khối than vào trong chậu xong, mới làm ổ trên giường. Nàng nhắm mắt lại, một ngày qua đi, nàng phát hiện Nhị gia rất dễ hầu hạ, không phải là người hay bắt bẻ. Cuộc sống như thế không tồi.

*******

Một buổi tối ngày kia, “Quỷ a ——” một tiếng thét vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong An viên.

Nhìn nô tỳ sợ đến hoa dung thất sắc, Đồng Khoát Nhiên cau mày, mặc dù hắn không đến mức so đo với một nha hoàn, nhưng hắn cũng không phải là loại người tính tình yếu ớt. Nhất thời, chỉ thấy hắn nhàn nhạt phân phó cho Lâm Đại sau lưng, “Ném ra ngoài cho ta.”

Lâm Đại cũng không vui, nha hoàn không có mắt này, mới sáng sớm liền phá rối ở An viên, thực khiến người ta bực bội.

Lúc bọn Dương Nghi nghe tiếng đi ra, chỉ thấy một tiểu nha hoàn đang té trên đất, thức ăn trên tay cũng chịu chung số phận, mà hình như nàng cũng ý thức được mình phạm sai lầm, đang run rẩy thành một đoàn.

Dương Nghi nhận ra tiểu nha đầu này chính là người lúc trước tốn tiền nhờ quan hệ muốn vào viện lão phu nhân hoặc Nhị gia, Vương Trân. Cũng không biết sao nàng ta lại bị phân phối đến phòng bếp làm việc vặt. Lúc đến phòng bếp nhận thức ăn, Dương Nghi đã gặp qua nàng ta mấy lần, việc phải làm đều vừa bẩn vừa mệt.

Dương Nghi rất nghi hoặc, mới đầu Vương Trân chỉ biết bày quan hệ, mặc dù làm không đủ bí mật, nhưng dù sao cũng rất lanh lợi, sao lại tới mức như hôm nay?

Dương Nghi nào biết Vương Trân căn bản cũng không biết An viên là nơi Nhị gia ở, mặc dù tin đồn Nhị gia dung mạo xấu xí nàng có nghe qua, nhưng bởi vì nàng bị bài xích, nên cũng chẳng có cách nào khác, trên đời này, cho tới bây giờ đều không thiếu người bỏ đá xuống giếng. Từ lúc Vương Trân vào Đồng phủ, cũng không biết đắc tội với ai, tiền bạc bên thân đều xài hết, nhưng không vào được sân viện mình muốn như ý nguyện, còn bị phái đến phòng bếp. Đến phòng bếp không tới hai ngày thì đắc tội với một quản sự nhỏ mọn nơi đây, tiếp đó luôn bị làm khó dễ, bị phái đi làm mấy việc nặng như chẻ củi, nấu nước. Đưa điểm tâm giống giờ, là việc nhẹ nhất từ trước tới nay, nào biết đây cũng chỉ là bẫy rập do người khác bày sẵn?

Lâm Đại ném người ra ngoài xong, liền nhanh chóng bước đến trước mặt Đồng Khoát Nhiên.

Lâm Đại rất chú ý đúng mực, nên Vương Trân chỉ bị kinh sợ quá độ mà thôi, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Vương Trân lại chỉ ngây ngốc ngã ngồi trên mặt đất, một hồi lâu, Dương Nghi thấy nàng ta vẫn không có động tĩnh.

Dương Nghi nhìn sắc trời, thời tiết càng lức càng lạnh, tuyết cũng mỗi lúc một lớn, do dự một chút, vẫn không đi ra ngoài khuyên nàng ta.

Hồ Hạnh nhìn lướt qua bốn phía, kề tai Dương Nghi, nhỏ giọng nói, “Tỷ tỷ, trời lạnh như thế, một mình nàng ta ngồi ở đó mất hồn, để lâu có thể ngã bệnh không, hay là chúng ta đi khuyên nhủ một chút?”

Dương Nghi ngoài ý muốn nhìn Hồ Hạnh một cái, Hồ Hạnh lại không dám đối diện với ánh mắt của nàng, mi khẽ rũ xuống. Dương Nghi sao lại không biết nàng ấy đang nghĩ cái gì, muốn *thi ân? Tâm tư chuyển thật nhanh a! Chỉ là, An viên mặc dù thanh tịnh, nhưng tai mắt của các phòng cũng không ít. Đừng “trộm gà không được còn mất nắm gạo” thì hơn.

*Ban ơn

Chỉ là, xem như vì vài phân tình nghĩa mấy ngày nay, không muốn nhìn thấy nàng ấy liên lụy, nàng cũng nên cản lại.

“Tuyết càng lúc càng nhiều, chúng ta nhanh đóng cửa rồi vào phòng thôi, nàng ta ngồi một lúc thấy lạnh, tự khắc sẽ sẽ trở về.”

Nhưng không chờ Dương Nghi nói xong, Hồ Hạnh liền như một làn khói chạy ra ngoài.

“Tỷ tỷ, ta chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không lâu đâu.” Nghĩ là Dương Nghi lo lắng cái này, Hồ Hạnh vừa chạy vừa bảo đảm.

Cửa chính của An viên rất nặng, bình thường đều là hai người bọn họ hợp lực mới mở ra được.

Thấy vậy, Dương Nghi cũng không đuổi theo. Nếu nàng chạy ra, thì khuyên bằng cách nào đây? Suy nghĩ của nàng so với một tiểu cô nương mới mười tuổi mà nói, là sâu sắc hơn nhiều, hơn nữa còn cẩn trọng như vậy, nếu để người khác biết, sợ không phải là chuyện tốt.

“Vương tỷ tỷ, Vương tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Mau dậy đi, nếu như ngã bệnh thì thật không tốt?” Hồ Hạnh kéo cánh tay Vương Trân, muốn nâng nàng ta dậy.

Họ làm nha hoàn cho người khác, thì không nên sinh bệnh, nhất là trong tiết trời lạnh thế này, chỉ không cẩn thận chút xíu, có thể mất luôn mạng nhỏ.

Hai mắt Vương Trân từ từ hồi thần, sau khi nhận ra Hồ Hạnh, liền phẫn hận nói: “Là ngươi? !”

Hồ Hạnh cảm thấy nàng ta có điểm không đúng, mình đây là đang giúp nàng, không cảm tạ thì thôi, sao lại còn bày ra dáng vẻ thế này?”Là ta a, Vương tỷ tỷ, ngươi nhanh về đi!”

Vương Trân đứng lên, đẩy nàng một cái, oán hận nói: “Không cần ngươi giả làm người tốt!” Sau đó xoay người chạy ngược trở về. Vương Trân vừa chạy vừa rơi lệ, nếu không phải do họ, nàng đã sớm ‘khoái khoái hoạt hoạt’ ở trong viện của lão phu nhân rồi, chứ không phải như hiện tại —— Vương Trân càng nghĩ càng uất ức, nước mắt liên tục rơi xuống đất.

Hồ Hạnh lảo đảo lui lại mấy bước, mới đứng vững không bị ngã nhào, nhỏ giọng oán trách mấy câu: “*Hảo tâm không có hảo báo, quả nhiên là người đáng thương tất có chỗ đáng hận!”

*Người tốt thì không được đền đáp

Trở lại trong sân nhỏ, Hồ Hạnh ngượng ngùng.

Dương Nghi cũng không nói gì: “Chúng ta đóng cửa lại thôi.”

Thật ra thì, nếu Hồ Hạnh không ra khuyên, nàng cũng đã nghĩ được biện pháp, đó là đóng cửa mạnh một chút, khiến Vương Trân hồi thần là được.

Đây là giới hạn lớn nhất nàng có thể làm, nếu vô hại với mình, thì giúp người khác cũng là một điều tốt.

Nhưng là, nếu ngại tai mắt của người khác, ngươi cũng chưa có đủ quyền lực để giúp đỡ mọi người, thì không nên vọng động. Người, phải hiểu rõ vị trí, nhận rõ bổn phận của mình. Hôm nay họ là nha hoàn của người ta, chủ yếu nhất là trung thành, phải nhận rõ ai là chủ tử của mình, luôn đứng về phía chủ tử. Dù sao, vừa rồi Vương Trân cũng đã mạo phạm Nhị gia, mặc kệ nghĩ thế nào, họ cũng đều không nên tỏ ra thân thiết với nàng ta. Nếu Hồ Hạnh không nhận thức được điểm này, về sau sợ rằng sẽ phải chịu thua thiệt.

Hồ Hạnh giờ đây đã tự kéo mình vào ‘vũng bùn’, chẳng biết có thể bị chủ tử chán ghét mà vứt bỏ hay không? Có lẽ chuyện cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Dương Nghi tự giễu, sau khi vào Đồng gia, nàng thật đã quá cẩn thận, quá đa nghi rồi.

“Đi, về phòng thôi, tuyết mỗi lúc một lớn rồi.” Hồ Hạnh nói một câu, rồi kéo Dương Nghi đang suy nghĩ đến xuất thần, bước vào phòng.

Dương Nghi kéo kéo áo bông, trời càng lúc càng lạnh.

Đợi hai người một trước một sau vào phòng xong, Vưu đại nương mới ôm lò sưởi bước ra từ khúc quanh, sắc mặt lạnh lẽo, lắc đầu một cái, tự nhủ, “Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ tuổi a, dễ dàng mềm lòng.”

*******

Sau sự kiện Vương Trân, lão phu nhân sợ phòng bếp chậm trễ nhi tử bảo bối, nghĩ mãi, vẫn cảm thấy không yên tâm, liền bảo gia nhân xây một cái bếp nhỏ ở An viên, lại phái thêm một nữ đầu bếp tay nghề tốt tới đây.

Bọn Dương Nghi cũng được hưởng lợi theo, rốt cuộc có thế ăn thức ăn nóng sốt rồi. Phòng bếp cách An viên khá xa, thường ngày khi thức ăn được đưa đến thì đã nguội lạnh. Bọn Dương Nghi phải hâm lại lần nữa mới có thể ăn.

Mà Vương Trân thì bị bán đi rồi. Nàng không biết có phải do lão phu nhân ra lệnh hay không, nhưng dù không phải, thì vì muốn lão phu nhân vui vẻ, cũng sẽ tự có người nhanh chóng làm chuyện này.

Sau khi Dương Nghi biết, cũng chỉ âm thầm thở dài một tiếng. Ai cũng có số mệnh riêng, nàng cũng không quản được nhiều như vậy.

______________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Các nhân vật trong Đồng gia quan hệ như sau, rất đơn giản:

Đồng gia có Lão Hầu gia Đồng Ngạo Vân

Đồng đại gia Đồng Uẩn Nhiên là trưởng tử, Đồng Nhị gia Đồng Khoát Nhiên là con thứ thuộc dòng chính

Đồng đại gia còn có ba nhi tử, theo thứ tự là Đồng đại thiếu gia Đồng Văn Sinh, Nhị thiếu gia Đồng Văn Nóc, Tam thiếu gia Đồng Văn Bân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.