Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 22: Xông khói (một)




Đường Phong vừa tươi cười âm hiểu vừa đi tới cạnh hắn, cầm lên thanh kiếm tuột khỏi tay của đối phương, nhẹ nhàng búng một chút trên thân kiếm, nhất thời thanh kiếm truyền đến tiếng kêu thanh thúy.

- Kiếm tốt!

Đường Phong khen ngợi một tiếng, đoản kiếm này cũng là đẳng cấp Thiên Binh, điều quý nhất chính là trên kiếm không có bất luận khí tức gì, kiếm này giống như chủ nhân của hắn, tốt hơn khi sử dụng khí tức bí mật lúc âm thầm thi triển ám sát thuật.

Nam tử trung niên gắt gao nhìn Đường Phong, vẻ mặt vô cùng bi phẫn, nghĩ hắn thân là một cao thủ Linh Giai, hiện nay lại bị rơi vào trong tay một tiểu tử Thiên Giai trung phẩm cho dù bị người phục kích, nhưng tư mùi vị này thực sự có chút không dễ chịu.

- Tiểu tử có gan cứ giết bản đại gia, các vị huynh đệ Huyết Vụ Thành sẽ báo thù thay ta.

Nam tử trung niên cũng coi như có chút dũng khí, rơi vào trên tay Đường Phong không có mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại còn nói ra lời kích bác.

Bất quá Đường Phong nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ biết hắn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, tròng mắt kia thường thường chuyển động, rõ ràng là đang tìm cơ hội để thoát thân.

- Huyết Vụ Thành...

Đường Phong cười ha hả một tiếng, đi tới bên cạnh nam tử trung niên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt hắn:

- Người Huyết Vụ Thành các ngươi cũng sẽ giảng dạy nghĩa khí sao? Ta nghe nói các ngươi mỗi người đều vì lợi ích của riêng mình, bình thường một lời không hợp liền ra tay đánh đập tàn nhẫn, ngươi ở đó sẽ có mấy người bằng hữu? Ta giết ngươi rồi ai sẽ báo thù cho ngươi?

Việc này đều nghe từ trong miệng của Âu Dương Vũ, đại đa số người tụ hợp tại Huyết Vụ Thành đều là người có một ít thủ đoạn độc ác, làm việc không có nguyên tắc, người như thế từ trước đến nay chỉ để ý lợi ích của mình, chưa bao giờ sẽ nghĩ đến sống chết của người khác, cho nên những lời của nam tử trung niên rõ ràng đang nói bậy, mục đích đe dọa Đường Phong.

- Không sao, ngươi có thể kêu một tiếng xem, bên ngoài còn có chín huynh đệ Huyết Vụ Thành của ngươi, nhìn xem có ai sẽ tới nơi này cứu ngươi.

Đường Phong cười dài nhìn hắn đưa thanh đoản kiếm vỗ vào mặt hắn.

Sở dĩ không dùng một kiếm đâm chết hắn, cũng là Đường Phong hy vọng người của Huyết Vụ Thành sẽ nghĩ đến nghĩa khí, chờ mong có người chạy tới cứu nam tử trung niên, trên tay mình có sáu bộ Dược Thi mới bỏ ra ba bộ, nếu ai dám chạy đến tự chui đầu vào lưới, Đường Phong tự nhiên vui vẻ đón nhận.

Đáng tiếc chính là, Đường Phong chờ mong sai rồi, nam tử trung niên oán hận trừng mắt nhìn hắn, chần chừ một lát cũng không có mở miệng cầu viện, bởi vì hắn biết cho dù chính mình cầu viện, những người đó chưa chắc sẽ đến cứu mình.

- Ngươi muốn gì ở ta?

Nam tử trung niên không phải người ngu ngốc, Đường Phong không giết hắn, cho nên hắn nghĩ Đường Phong muốn nói điều kiện cùng hắn.

- Ta muốn cái gì ngươi cũng không đưa được, lúc giết ngươi tự nhiên có thể được đến.

Đoản kiếm trong tay Đường Phong chậm rãi đâm về phía trái tim hắn.

Thần sắc nam tử trung niên luống cuống, càng không ngừng dãy dụa, nhưng dưới ba bàn tay to giống như kìm sắt căn bản không thể giãy dụa.

Máu tươi chảy ra môt chút từ trên ngực, sắc mặt nam tử trung niên trắng bệch, hai hàm răng không ngừng va chạm cùng một chỗ, tạo thành âm thanh ken két, mặc kệ là ai, đối vối cảm giác tử vong chậm rãi đến gần như thế này, cũng sẽ có một loại sợ hãi từ trong trái tim thoát ra. Nhất là loại người chỉ dám đánh lén, không dám chiến đấu chính diện, chính là bởi vì sợ chết, cho nên mới ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó hạ độc thủ.

Đoản kiếm đâm vào hai tấc, Đường Phong đột nhiên ngừng lại.

Nam tử trung niên thở hồng hộc, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra như nước, vận phần kinh khủng nhìn Đường Phong.

- Ta nghĩ đến một ý kiến hay.

Đường Phong nháy mắt ra hiệu với hắn:

- Người của Huyết Vụ Thành sẽ không cứu ngươi, nhưng người của Chung gia hắn là sẽ không thể ngồi yên mặc kệ. Không bằng như vậy, ngươi tùy tiện truyền âm cho một Linh Giai của Chung gia, ta giết hắn xong sẽ thả ngươi, một mạng đổi một mạng.

- Ngươi cho ta là người ngu ngốc sao? Sẽ tin tưởng lời nói ngây thơ như vậy?

Nam tử trung niên khinh thường nhìn Đường Phong.

- Không phải ta không để cho ngươi cơ hội, mà là chính ngươi không biết quý trọng. Với ta mà nói, giết ai đều là giết, không hề gì.

Đường Phong nhúc nhích miệng, thở dài, đoản kiếm trên tay lại chậm rãi đâm xuống.

- Chờ một chút!

Nam tử trung niên vội vã hô.

Đâm nữa, thực sự đâm đến trái tim, đến lúc đó chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?

Đường Phong hỏi.

- Ta dựa vào cái gì tin tưởng lời nói của ngươi?

Nam tử trung niên phì phò thở từng ngụm lớn, hắn phát hiện cục diện hiện tại thực sự là bi kịch, người ta là dao thớt, mình là cá tôm, người thanh niên chỉ có Thiên Giai trung phẩm trước mặt này còn âm hiểm hung tàn hơn so với người của Huyết Vụ Thành, dụng tâm đen tối không ai có thể hơn.

- Ngươi hẳn là biết không có tư cách theo ta nói điều kiện, bất quá thiếu gia là người mềm lòng, cho ngươi một cam đoan, ta tuyệt đối không giết ngươi!

Vẻ mặt Đường Phong chân thành tha thiết nói.

Trong lòng nam tử trung niên thở dài, tuy rằng đối phương nói rất chân thành, nhưng hắn biết rằng nếu mình không đồng ý tuyệt đối là chết, cho dù đồng ý tám chín phần mười cũng sẽ chết.

Chọn cái nào cũng đều chết, còn không bằng kéo theo một người làm đệm lưng, dù sao đi nữa mình và những người đó đều không có giao tình. Người có bụng dạ hẹp hòi thường như vậy, mình nếu có hại, phải nhìn người khác cũng có hại mới yên lòng.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nam tử trung niên nói:

- Ta có thể gọi một người qua đây, thế nhưng lúc ngươi giết hắn xong có thể cam đoan thả ta đi sao?

- Tất nhiên!

Đường Phong đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Nam tử trung niên đau khổ vạn phần nhìn hắn một cái, lúc này mới quay đầu sang một bên, miệng khẽ nhúc nhích một lúc.

Truyền âm nhập mật, đối với mỗi cao thủ Linh Giai mà nói, căn bản không phải là việc khó, tuy rằng cách một gian nhà, nhưng nam tử trung niên vẫn chuẩn xác truyền ý của mình tới trong tai một vị Linh Giai của Chung gia.

Đường Phong cũng không sợ hắn đùa giỡn nói tình huống trong này cho mọi người bên ngoài. Cho dù người bên ngoài đã biết, bọn họ cũng không có khả năng toàn bộ chạy tới tìm mình phiền phức, dù sao số Linh Giai của bọn họ vốn đã ít hơn so với các đại gia tộc, hiện tại một vài người thoát ra khỏi vòng chiến, những người còn lại sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn lao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.