Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Chương 54: Cô ấy đi rồi




"Các ngươi không cần phải để ý đến điều này, đợi tìm được Ngự Linh Châu, Bổn vương sẽ giúp nàng tu luyện." Dạ Ly Lạc nói như vậy coi như là trấn an các vị Hầu vương, có Ám vương bảo đảm, sự lo lắng bất an của họ cũng bỏ xuống phần nào.

"Bổn vương cho gọi các ngươi đến là để các ngươi tận lực lôi kéo những Hầu vương khác, lôi kéo không được thì trình lên danh tính của bọn họ, nếu thật sự ngoan cố, Bổn vương sẽ khiến cho bọn họ biến mất!" Khóe miệng Dạ Ly Lạc treo lên một nụ cười khát máu, dáng vẻ khí phách đó làm các vị Hầu vương kia không tự chủ được cảm thấy cổ chợt lạnh, vội vàng cúi đầu xưng vâng.

Lời nói khí phách như thế cả Yêu Giới cũng chỉ Dạ Ly Lạc mới có thể nói ra được, thật ra thì những chuyện này, đều không cần tới hắn và tứ đại hộ pháp động thủ.

Trong phủ Ám vương có ít nhất phải một trăm lẻ tám tử sĩ, mọi người đều là hảo thủ, có thể nói một kẻ làm quan cả họ được nhờ, Yêu Hoàng nhất tộc bị diệt tộc trong một đêm đều là do bọn họ ra tay, hết sức sạch sẽ gọn gàng.

Các vị Hầu vương vừa nghe, tâm trạng thấp thỏm cũng buông xuống, Ám vương đã ủng hộ tiểu Yêu Hoàng như vậy thì bọn họ cũng sẽ vì nàng tận sức.

Huống chi bọn họ cũng không dám không tận lực, tính tình của Ám vương luôn luôn cổ quái, bọn họ cũng không dám làm loạn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ nhân trung long phượng của Nhược Ly có lẽ nàng cũng không phải là con chim trong lồng.

"Dạ, chúng thần nhất định hoàn thành việc Ám Vương điện hạ đã giao phó!"

Sau khi Dạ Ly Lạc bàn giao toàn bộ mọi việc, liền ôm Nhược Ly rời đi, bọn họ cũng quá huyên náo đi, nhưng mà hắn để lại tứ đại hộ pháp để xử lý mọi chuyện cho thỏa đáng.

Nhược Ly lại biến trở về Ngân Hồ, vùi ở trong ngực Dạ Ly Lạc, nhìn chiếc cằm xinh đẹp của hắn, không nhịn được vươn móng vuốt nhỏ sờ sờ.

Dạ Ly Lạc lập tức ngừng lại, cúi đầu, ánh mát mang theo nụ cười cưng chìu nhìn vật nhỏ không thành thật trong ngực, trêu đùa, "Thế nào, nàng cũng rất thích mỹ mạo của gia sao?"

"Ừm!" Dạ Ly Lạc vốn chỉ nhạo báng Nhược Ly, nhưng Nhược Ly thật sự thoải mái thừa nhận như vậy khiến Dạ Ly Lạc nhất thời cảm thấy không biết nói cái gì cho phải.

"Đúng là tiểu hồ ly không biết sợ là gì!" Hồi lâu Dạ Ly Lạc mới cười nói, nhẹ nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng, nhưng nụ cười kia thật đẹp khiến Nhược Ly nhìn đến ngây ngốc.

Dạ Ly Lạc nhìn thấy bên hồ phong cảnh không tệ, định ngồi vào một bên trong lương đình, hiện tại các lộ yêu Hầu vương còn chưa đến, có thể nói là sự bình tĩnh trước cơn bão nên hắn và nàng cũng nên thả lỏng một chút.

"Lạc, nếu như ta trở thành Yêu Hoàng, về sau sẽ không được dựa dẫm trong lòng chàng nữa phải không?" Nhược Ly có chút phiền muộn, ở trong lòng hắn thật ấm áp lại không cần phải đi bộ, thật tốt a! Nàng không khỏi cảm khái, thói quen đúng là điều đáng sợ.

Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn vào mắt Nhược Ly, trong mắt đầy sự dịu dàng, thật bất đồng với người vừa hiển lộ khí phách ban nãy, qua một hồi lâu hắn mới nhẹ giọng nói, "Chỉ cần nàng thích bất cứ lúc nào cũng có thể."

Dạ Ly Lạc cho tới bây giờ vẫn không rõ Nhược Ly đối với hắn là sự lệ thuộc hay là tình cảm đích thực. Hắn vuốt vuốt đệm thịt mềm mại trên móng vuốt của nàng, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười.

Mặc dù nói không biết, nhưng hắn sẽ không nổi giận cũng sẽ không buông tay. Cho dù bây giờ không yêu, hắn cũng sẽ để cho nàng yêu hắn, bởi vì trong lòng nàng chỉ có thể có hắn, cũng như trong lòng của hắn chỉ có nàng.

Ngày hôm sau Hầu vương của Hồ tộc lại tới trước, vì là người trong tộc nên tiếp đón ngay sảnh chính cũng không có qua nhiều lễ tiết.

Hầu vương của Hồ tộc là một con yêu hồ tu vi ba vạn năm, hết sức có uy vọng, mặc dù trong Hồ Tộc có người làm Yêu Hoàng khiến tộc của họ cũng có được vinh dự nhưng số tuổi vẫn được coi trọng hơn.

Ông ta cũng đã điều tra gia phả của Hồ tộc biết được tộc Ngân Hồ vốn rất thưa thớt, một ngàn năm trước đều đã phi thăng thành Tiên tộc, Yêu giới căn bản cũng không còn Ngân Hồ, hôm nay đột nhiên nhảy một con, trong lòng ông ta tất nhiên có nghi vấn.

Trong thiên điện, Nhược Ly đã cố ý chải tóc theo kiểu một nam nhan, một thân cung trang màu đỏ, tay áo rộng hẹp eo, chất vải thô làm tăng thêm một phần anh tuấn, giảm bớt một phần nhu nhược yếu đuối của nữ nhân, nhiều hơn một phần anh khí.

Dạ Ly Lạc cũng là một thân áo khoác màu đỏ, chỉ là so sánh với Nhược Ly thì tùy ý hơn nhiều, tóc vẫn dùng một sợi dây màu bạc buộc lên một cách tùy tiện, tóc mai tán loạn trên trán, bộ dáng cực kỳ lười biếng. Bởi vì trước khi ra ngoài hắn đã đồng ý với Nhược Ly, chuyện ngày hôm nay để cho nàng tự mình xử lý, vì vậy lúc này hắn chỉ lười biếng tựa vào một bên trên nhuyễn tháp, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không tham dự.

Vì Nhược Ly chưa chính thức lên ngôi, cho nên Hồ Vương chỉ là ôm quyền cung kính vái một cái, sau đó hướng Ám vương vái một cái, tỏ vẻ cung kính, dù sao tuổi tác của Ám vương không ai biết, giống như bắt đầu có Yêu Giới thì Ám vương đã tồn tại, nên ông ta cũng không thể cậy già mà lên mặt.

Đoàn người của Hồ vương đều là quý tộc của Hồ tộc, ai ai cũng tuấn mĩ vô biên, nhưng khi nhìn thấy Nhược Ly cùng Dạ Ly Lạc cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Có thể nói Nhược Ly thi triển sự quyến rũ của Hồ tộc vô cùng nhuần nhuyễn, Trên người lúc này mặc một bô cung trang, lại lộ ra sự mị hoặc trời sinh của Hồ tộc cùng khí thế bức người, xinh đẹp vô song.

Mà diện mạo của Dạ Ly Lạc mặc dù tuyệt mỹ, nhưng lại biểu hiện sự xa cách, hắn chỉ ngồi lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, cũng để lộ ra một khí thế khiếp người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng dung nhan của hắn.

"Hồ Vương không cần đa lễ, chư vị mời ngồi!" Nhược Ly dù không có yêu lực cường đại, nhưng khí thế trên người cũng không thua kém, khiêm tốn lễ độ lại không lộ vẻ dối trá sợ sệt.

"Tạ Yêu Hoàng." Hồ Vương lại vái một cái, sau đó dẫn đầu những Hồ tộc tinh anh đi theo ông ta ngồi xuống, Yêu Giới vốn cũng không nhiều nghi thức xã giao Nhân giới, lúc ở Thiên Điện, lễ quân thần cũng không phức tạp như vậy, nên bọn họ cũng tùy ý rất nhiều.

"Khó được Hồ Vương có lòng, đến sớm như vậy, bổn hoàng nhất định ghi nhớ trong lòng." Nhược Ly tuy nói theo giọng điệu của kẻ bề trên, nhưng nàng lại nghiêm túc quan sát nét mặt của Hồ vương, nhận ra sự bất mãn trên mặt ông ta, hiển nhiên là người đến không có ý tốt.

Quả nhiên, Hồ Vương đột nhiên đứng dậy vái một cái, sắc bén mở miệng, "Yêu Hoàng Điện hạ, thứ cho lão hủ cậy già lên mặt một lần, Ngân Hồ nhất tộc từ một ngàn năm trước toàn bộ đều đổi vào tiên tịch, cùng Yêu Giới cắt đứt liên hệ, vậy ngài như thế nào còn là yêu đây?"

Câu hỏi sắc bén vừa đưa ra, những kẻ quý tộc trong Hồ Tộc cũng nhìn Nhược Ly, trong mắt đầy chất vấn, thật ra thì Hồ vương hỏi như thế trong lòng vẫn là có lòng riêng.

Dù sao nếu quả là chọn người trong Hồ tộc làm Yêu Hoàng, tại sao không chọn Hồ vương đức cao vọng trọng là ông ta, mà lại chọn một tiểu nha đầu không rõ lai lịch, huyết thống có thuần khiết hay không còn chưa biết, nếu như sau này đã xảy ra chuyện gì thì sao, Hồ tộc bọn họ không phải là bị chúng yêu đem ra làm trò cười hay sao? Sự đáng khinh đó bọn họ không kham nổi.

"Trên người bổn hoàng có tiên khí hay là yêu khí chẳng lẽ các vị đang ngồi đây không cảm giác được? Nếu như ngay cả điều này cũng không cảm giác được, ta tự hỏi vị trí quý tộc của Hồ tộc này các vị sẽ ngồi vững vàng được trong bao lâu!"

Nhược Ly lạnh giọng nói, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, sự ôn hòa vừa rồi đã sớm biến mất, lúc này nàng có vẻ nhỏ bé, nhưng khí thế cũng không thua bọn họ tí nào.

Hồ Vương bị khí thế của nàng làm cho chấn kinh, do dự một chút, nhưng ông ta đến đây là có mục đích, lại nghĩ đến danh tiếng của Hồ Tộc, trong nháy mắt tức giận nói:

"Yêu Hoàng thứ tội, nhưng nếu huyết thống hoàng tộc không thuần khiết để các lộ Yêu hầu khác biết được đến chất vấn, chúng ta không cách nào trả lời được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.