Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 37




Cô vĩnh viễn nghĩ không ra, tại sao lúc ấy cô suýt nữa bị bắt cóc, thời điểm ở trong bệnh viện, Đường Thời đối với cô chăm sóc như vậy, cô rõ ràng cảm giác được, đáy lòng Đường Thời có chút để ý cô, thậm chí sau khi cô xuất viện, anh liền mở miệng đưa ra ý muốn kết hôn.

Nhưng là tại sao, anh lại cho cô uống thuốc tránh thai, không cần con của cô?

Mấy ngày nay, nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng là cô thủy chung không có nghĩ qua, không cần đứa bé trong bụng của mình, nhất là ở buổi tối hôm qua, thời điểm cô cho là con mình suýt nữa mất đi, cô rất khủng hoảng, là cái loại cảm giác dường như muốn mất đi toàn thế giới, cả đời này cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy, lúc ấy cô liền suy nghĩ, nếu như con của cô không cóòn, cô cũng không cần sống, lúc ấy cô còn đang suy nghĩ, chỉ cần ông trời có thể làm cho cô lưu lại đứa bé trong bụng, cô nguyện ý giảm thọ mười năm.

Trần Mặc Thâm cũng là bị Cố Khuynh Thành nói những lời này, làm cho á khẩu không trả lời được, qua thật lâu, Trần Mặc Thâm mới mở miệng, nói: "Khuynh thành, có phải em hiểu lầm những thứ gì hay không? Anh ta cũng muốn cùng em đính hôn rồi kết hôn, làm sao có thể không cần con của em?"

"tôi không có có hiểu lầm cái gì, sau khi tôi cùng anh ở chung một chỗ, anh cho tôi một lọ vi-ta-min, tôi cũng vậy vẫn cho đó là vi-ta-min, tôi vẫn đều đúng hạn dùng, cho đến thời điểm tôi mang thai, tôi mới biết được... " Cố Khuynh Thành nói tới đây, sắc mặt có chút tái nhợt, môi của cô mím mím, cô dùng sức nắm sàng đan, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Đó là thuốc tránh thai lâu dài."

Trần Mặc Thâm vẻ mặt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền hiện lên một tầng lệ khí: "Anh ta cho em uống thuốc tránh thai lâu dài? Nếu anh ta không muốn có con của em, vậy tại sao anh ta còn muốn cưới Em? Tôi sẽ đi công ty Thịnh Đường tìm anh ta ngay bây giờ, để hỏi cho rõ ràng!"

Vừa nói, Trần Mặc Thâm vừa cầm lên áo khoác của mình, hướng về phía cửa phòng bệnh.

Cố Khuynh Thành mấp máy môi, hướng về phía Trần Mặc Thâm hiếm khi hư hỏng như vậy, lên tiếng nói: "Trần Mặc Thâm, anh biết sự kiện ba năm trước đây của chúng tôi mà."

Trần Mặc Thâm trong nháy mắt dừng ngay tại chỗ, một hồi lâu, anh mới xoay người, nhìn Cố Khuynh Thành nói: "Anh ta là bởi vì sự kiện ba năm trước đây, mới đối với em như vậy sao?"

Trần Mặc Thâm nuốt xuống rồi nước miếng: "Ba năm trước đây, chúng ta chuyện gì cũng không phát sinh, chỉ là đi tuần trang, tôi đi giải thích cùng anh ta."

"Anh ấy dĩ nhiên biết, chúng ta chuyện gì cũng không có phát sinh... " lần đầu tiên cô cho Đường Thời, anh tất nhiên rõ ràng nhất.

Trần Mặc Thâm mấp máy môi, trì hoãn trong chốc lát, hiểu ý tứ trong lời Cố Khuynh Thành.

Anh trầm mặc một lát, mới nói: "Ngay lúc đó em cũng chỉ bởi vì cùng mẹ của em gây lộn, nhất thời xúc động mới đi tuần trang với tôi, những thứ này tôi cũng có thể thay em nói rõ ràng với anh ta."

Cố Khuynh Thành buông thỏng mi mắt, một lát sau mới thấp giọng nói: "Mặc dù lúc ấy chuyện kia, thật sự là tôi nhất thời xúc động đi làm, nhưng cuối cùng vẫn là tôi làm a, tôi liều mạng muốn gả cho anh ấy, nhưng lại cùng người đànông khác cùng đi chơi ba đêm, giống như là anh nói vậy, tôi vẫn giữ lại lần đầu tiên của mình, chính là muốn làm công cụ gả cho anh ta, anh không biết, ngay lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, chính tôi cũng không biết nên thay mình làm sáng tỏ giải thích như thế nào, tôi trước kia, bất kể làm cái gì, bất kể nghĩ cái gì, cũng chỉ có một mục đích, đó chính là gả cho anh ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.