Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới

Chương 9: Ba mẹ đến






Dọc theo chủ đạo, hết một vòng, Loan giá cuối cùng quay trở lại Đức Duệ phủ Thân vương. Hai người họ phải ở chổ này bái đường chi lễ, xung hỉ , sau lại hướng Từ đường tiến hành đại điển phong Hậu.

Huyền Vô Hàn đi trước hạ Loan giá, chuyện nghênh đón Phượng Quân rơi xuống trên vai Huyền Cực Tu. Thứ nhất hắn là Hoàng thúc của Huyền Vô Hàn, là thân trưởng bối. Mà hắn bây giờ đang nằm liệt giường, vận xui trên người rất nặng, xông thẳng tới đánh tan khí hừng quanh trên người Vân Ly chạy mất. Huyền Cực Tu hôm nay không bị độc phát, tinh thần khá tốt, ngay cả quản gia kề bên dìu hắn cũng bị đẩy ra.

Huyền Vô Hàn thấy vẻ mặt Hoàng thúc hắn rất là vui mừng, không khỏi ngẩn người ra, cuối cùng như nhớ ra cái gì đó, đưa mắt định tại trên người Vân Ly, không dấu vết che đi ánh sáng vừa lóe lên trong mắt. Hắn nếu là không có nhớ lầm, Cửu Hoàng thúc hắn từng thích một khách khanh môn hạ. Nghe đồn người này dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuy là nam tử, lại khiến nam nữ si mê không thôi.

Xem ra hôm nay hắn và Vân Ly đại hôn, khơi gợi tình ý trong lòng Hoàng thúc hắn. Chính là …Huyền Vô Hàn nhìn quanh một vòng, lại không nhìn thấy thân ảnh người nọ, chẳng lẽ đã rời đi Vương phủ sao?

Không để cho hắn nghĩ nhiều, Huyền Cực Tu đã đem Vân Ly đi đến trước mặt Huyền Vô Hàn.

“Vô Hàn, nếu không phải ta, các ngươi cũng không cần…” Huyền Cực Tu có chút áy náy mở miệng, Huyền Vô Hàn mỉm cười, chắp khởi tay Vân Ly, hai người nhìn nhau tình ý ngập tràn.

“Hoàng thúc sao lại nói vậy, Trẫm ước gì sớm mấy năm, đem tên hắn đưa vào Từ đường đâu!” Cũng không quản Vân Ly đỏ bừng mặt, Huyền Vô Hàn nắm tay y lôi kéo người đi đến sảnh lớn trong nội đường. Đứng hai bên chính là nhóm Hoàng đệ hắn, Hoàng đệ nhỏ nhất của Huyền Vô Hàn còn chưa đến mười tuổi, là tiểu bát Huyền Vô Giác. Hắn chưa đủ tuổi, cũng chưa từng phong Vương, giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Huyền Cực Tu, hình như tùy thời khắc có thể xông lên.

Thấy Huyền Cực Tu che miệng ho khan vài tiếng, hắn trừng to đôi mắt, cũng không quản lễ nghi, xông lên trước. Huyền Vô Băng nhanh tay lẹ mắt đem người kéo trở về, nhỏ giọng mắng : “Hồ nháo! Không thể vào lúc này thất lễ! Hoàng thúc sắc mặt hoàn hảo, ngươi sốt ruột cái gì!”

Huyền Vô Giác quật cường bỏ tay Huyền Vô Băng ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng, không nói được một lời. Huyền Vô Băng khẽ thở dài, suy nghĩ một hồi phát tâm đ*o “Ta biết ngươi lo lắng, ngươi còn nhỏ tuổi không cần già dặn như vậy, hôm nay đại hỉ, cười một cái cấp Hoàng huynh sắc mặt…”

Bên này Huyền Vô Băng dụ Bát đệ hắn, bên kia Huyền Vô Hàn cùng Vân Ly đã bắt đầu hành đại lễ. Hai người rất nghiêm túc, sau tam bái, Vân Ly còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Huyền Vô Hàn kéo vào trong lòng, “Từ bây giờ ngươi chính là người của ta, đêm nay thượng, không được đuổi ta ra tẩm điện…”

Hơi thở nóng rực phun tại vành tai Vân Ly, hai má nhất thời đỏ ửng, ấp úng nói không nên lời. Huyền Vô Hàn cuối cùng đối với bá quan văn võ quỳ trên mặt đất, nói những câu gì, Vân Ly một câu đều không có nghe được, trong đầu quanh quẩn câu nói của Huyền Vô Hàn, nghĩ đêm nay làm sao có thể thoát qua. Hắn không biết bộ dạng lo lắng suy nghĩ này đã bị Huyền Vô Hàn triệt để thông thấu, tự nhiên trong lòng cũng có đối sách.

Từ trong Vương phủ đi ra, lại ngồi Loan giá rời đi Từ đường, lại gần nửa canh giờ. Vân Ly đêm qua ngủ muộn, hôm nay chỉ ăn sáng nửa bát cháo Bát Bảo. Không nghĩ tới đoạn đường này xuống dưới, đã sớm qua canh giờ bữa trưa, bụng tự nhiên lại đói. Thế mà Huyền Vô Hàn lại không hề hay biết, ở Từ đường bái tế tổ tiên nguyên bản chính là chuyện trang trọng, hắn cách Vân Ly vài bước, nhất định là không để ý.

Tiết đại thử*, ngày nóng hừng hực. Hai người bọn hắn còn đứng trên đài cao, trên đầu lại không có cái gì che nắng. Vân Ly lấy tay xoa xoa gương mặt đã sớm chảy đầy mồ hôi, đầu có chút say nắng. Hắn hốt hoảng lắc lắc thân thể, suýt nữa ngã quỵ. Huyền Vô Hàn vừa cằm trong tay hương cắm ở lư hương thượng, xoay người đã thấy Vân Ly lảo đảo, hắn từng bước đi tới, đem người kéo vào trong lòng.

* tiết đại thử : ngày nóng nhất trong năm của Trung Quốc, khoảng 22, 23, 24 / 7

Quần áo trên người Vân Ly vốn dày, Huyền Vô Hàn vừa đưa tay sờ, đã cảm thấy mồ hôi ướt.

“Ly nhi ?” Huyền Vô Hàn khẽ gọi một tiếng, Vân Ly choáng váng mơ hồ lên tiếng, cũng không mở được mắt. Đài cao này là đi từng bước một tới, tự nhiên cũng là từng bước một xuống. Quy củ tổ tông, mặc cho ai cũng không thể thay đổi, mặc dù là Hoàng đế cũng không thể ham nhàn rỗi gọi người đi lên nâng hắn xuống.

Đài cao chín chín tám mốt thước, bậc thang có chín mươi lăm bậc.

Ngay tại lúc các quan viên đang chờ Huyền Vô Hàn cùng Vân Ly đi xuống, thì Huyền Vô Hàn thế nhưng lại bế Vân Ly, từng bước một đi xuống. Lúc ấy quan chép sử, mặt biến sắc, hạ bút do dự. Nếu chép theo tình hình thực tế, ngày sau Huyền đế chẳng phải thanh danh sẽ là một hôn quân chỉ thích mỹ nhân không yêu giang sơn, bẻ cong triều cương, lưu luyến mỹ sắc? Nói không chừng ngay cả Phượng quân đều bị nói thành yêu cơ họa quốc.

Huyền Vô Hàn cũng không biết hành động yêu thương bảo bối, khiến quan chép sử chính trực, trù trừ một đường, cuối cùng là đem Huyền đế ôm Phượng quân đi xuống chép vào Thiên tử kí sự. Chính là cuối cùng, mang theo tâm tư, bổ sung một câu.

“ Huyền đế cùng Phượng quân phu thê tình thâm, tình thâm ý trọng như thế, là Tuyết Uyên chi đại hạnh.”

Hoàng cung , Tư Noãn điện, giờ thân một khắc *

*Giờ thân : 15 đến 17 h , khắc : 15 phút

Vân Ly thức dậy, nhất thời không phân biệt rõ ngày hay đêm. Trong điện mành được buông xuống, che bớt ánh sáng bên ngoài. Hắn xoa nhẹ trán, nhấc chân toan xuống giường. Này vừa động, liền phát giác trên người nhẹ bẫng, nhìn lại y phục không phải là lý y ban đầu. Xem ra hắn ngủ quá lâu , Huyền Vô Hàn giúp hắn tắm rửa thay y phục.

Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ ở trong điện nghe được động tĩnh liền bước vào, vén rèm, sau đó bước vào bưng nước muối cho Vân Ly súc miệng, lại đem canh gà vừa mới được mang đến, bưng lên.

“Này là giờ nào? Ta xem bên ngoài còn sáng.” Vân Ly tiếp nhận bát, uống một ngụm, nhất thời cảm thấy ***g ngực ấm áp.

“Bẩm Phượng quân, bây giờ mới hơn giờ Thân, Hoàng thượng đang ở Bát Tiên điện, có lẽ nhất thời chưa về được. Hỉ yến này đoán chừng là không tới nửa đêm là không dừng được đâu! Hoàng thượng nói, Phượng quân nếu là tỉnh, cũng không cần qua đó, miễn uống rượu, tổn hại thân mình.”

Vân Ly nghe vậy, gương mặt khẽ ửng hồng, trong đầu buồn bực ăn canh. Hắn thực đói bụng, uống hết một chén canh gà, lại ăn thêm vài miếng ức gà trơn mềm mới cảm thấy no bụng. Cảm giác vô lực ban đầu cũng thoáng khôi phục, hắn toan đứng lên, lại phát hiện còn không có khí lực.

“Phượng quân vẫn là nghỉ ngơi đi, Ngự y nói, thân thể Ngài có chút cảm nắng. Nếu là cảm thấy khó chịu, ngoại điện còn có tuyết lê ướp băng…” Tuyết y nói xong, liền đích thân đi lấy một cái dĩa lại đây, còn dùng đầu nhọn tăm trúc đưa lên cho Vân Ly.

Vốn định lên giường nằm chờ Huyền Vô Hàn về, không nghĩ chính là qua hơn một canh giờ. Tiểu thái giám được phái đi hỏi , trở về bẩm báo nói Hoàng thượng uống quá nhiều, tối nay đoán chừng không thể hồi Tư Noãn điện, Vân Ly nghe vậy có chút khổ sở. Đêm nay là tân hôn của hai người, mặc dù không thể chu công chi lễ * , hữu nghị phu phu chi luân, cũng muốn cùng nhau ngủ a.

*chu công chi lễ, hữu nghị phu phu chi luân: nôm na là quan hệ vợ chồng, ở đây là quan hệ nam x nam , tóm lại là “chuyện ấy”

Nhớ tới Huyền Vô Hàn lúc trước nói lời ái muội không rõ ràng, Vân Ly một trận bực mình, ngay cả bữa tối cũng không ăn, dùng chăn che mặt, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Vân Ly bị người đè nặng đánh thức. Hắn mạnh mẽ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối đen. Khiến cho hắn kinh hách chính là trên người hắn đã khôn còn xiêm y, thân mình ấm áp bị thân mình nóng bỏng chặn lấy.

“Vô Hàn? Vô Hàn ngươi….” Hơi thở quen thuộc khiến Vân Ly không còn sợ hãi, hắn lúc này không kịp nghĩ đến chuyện tiểu thái giám nói Huyền Vô Hàn sẽ không trở về Tư Noãn điện. Mà hắn cũng không có tâm tư để nghĩ, bởi vì tay Huyền Vô Hàn đã bắt đầu không an phận ngao du trên ngực hắn, tiếng thở càng lúc càng lớn, tựa hồ khó nhịn nổi, ở trước ngực Vân Ly khẽ cắn.

Hắn như vậy không có kỹ thuật gì, còn dùng lực lớn, Vân Ly đau đến kinh hô một tiếng, đang muốn đẩy Huyền Vô Hàn ra thì điểm nhỏ mềm mại non nớt nhạy cảm nhất trên ngực bị người ngậm vào trong miệng. Vân Ly nóng nảy , gấp rút thở một tiếng, cả người mất sức , tê liệt dưới thân Huyền Vô Hàn.

Xem ra Huyền Vô Hàn thật sự uống rượu, lại nhẹ giọng nở nụ cười, một tay nắm tiểu đậu bên kia, kéo kéo, mơ hồ không rõ nói : “Trên người Ly nhi… Ăn ngon…” Dứt lời, lại chuyển tới bên kia, há miệng cắn, dùng răng nanh cạ cạ không nói, còn vươn đầu lưỡi, liếm liếm đánh vòng tròn.

Hai người trước kia cho dù có thân mật, bất quá cũng chỉ dừng ở hôn môi, làm sao mà đến dạng khí huyết trong người nóng rực muốn phun thế này. Vân Ly mới nếm thử chuyện xuân tình, cảm giác trên người tập trung ở hai điểm nhỏ trước ngực, đã sớm mất đi thần trí, song chưởng cũng vô thức ôm chặt lưng Huyền Vô Hàn. Những lúc Huyền Vô Hàn nhiệt tình mút duyện, hắn sẽ cao hứng ngâm nga thành tiếng, tiếng rên ngọt ngào uyển chuyển động lòng người, đầu ngón tay đặt sau lưng Huyền Vô Hàn vô thức tạo ra từng đạo hồng ngân.

————Hết chương———


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.