[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 30: Sự Thật Đằng Sau Việc Không Muốn Liên Hôn




“Kết hôn?” Giang Vũ Phi ngay lập tức tỉnh táo lại, giật mình mở to hai mắt.

Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sâu thẳm, gật đầu trầm giọng nói: “Đúng, hôm nay chúng ta sẽ kết hôn!”

Giang Vũ Phi vội lắc đầu: “Không được, quá nhanh!” 

Hôm kia xác định quan hệ yêu đương, hôm qua liền lên giường, rồi hôm nay lại kết hôn!

Đây là tốc độ gì, còn nhanh hơn tốc độ của tên lửa!

Giang Vũ Phi lắc đầu giống như trống lúc lắc: “Chuyện kết hôn để qua một thời gian rồi nói sau, thật sự quá nhanh.” 

Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói: "Anh nghiêm túc. Vũ Phi, em chỉ có thể lấy anh, anh cũng chỉ sẽ lấy em làm vợ, chúng ta kết hôn là chuyện sớm muộn, chi bằng xác định quan hệ sớm một chút.”

“Em cũng nghiêm túc, thật sự quá nhanh, qua mấy tháng nữa rồi hãy nói được không?” Giang Vũ Phi dịu giọng nói.

Qua mấy tháng, ai biết sẽ phát sinh biến cố gì! 

Anh nhất định phải lấy cô làm vợ trước khi cô khôi phục trí nhớ, sau đó nhanh chóng sinh con, như vậy thì cô sẽ không nghĩ đến việc rời xa anh.

Hiện tại mỗi ngày anh đều sống trong lo lắng bất an, sợ một giây sau là cô sẽ khôi phục trí nhớ.

Cho dù tạm thời cô vẫn không thể khôi phục trí nhớ, anh cũng phải tốc chiến tốc thắng. 

Bên ngoài còn có Tiêu Lang đang nhìn chằm chằm, còn có người nhà của anh và Nhan Duyệt nữa.

Nếu bọn họ biết cô mất trí nhớ, nhất định sẽ nhắc nhở cô tất cả chuyện xảy ra trong quá khứ.

Cô biết được chân tướng, nhất định sẽ lựa chọn rời xa anh. 

Anh thật sự không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược.

Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Vũ Phi, em không muốn kết hôn với anh sao? Em không biết đâu, anh thật sự muốn cưới em về nhà, làm vợ anh, không cho bất cứ người đàn ông nào dòm ngó em.”

Lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng thích nghe. 

Giang Vũ Phi ôm cổ anh, mím môi cười nói: “Em biết là anh thật lòng với em, nhưng kết hôn thật sự quá nhanh, em sẽ không thể thích ứng. Nguyễn Thiên Lăng, qua một thời gian ngắn nữa hãy nói được không?”

“…” Người đàn ông trầm mặc không nói.

Giang Vũ Phi lắc người anh làm nũng: “Được không, có được hay không vậy?” 

“Em không muốn lấy anh sao?” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng hỏi cô.

Giang Vũ Phi vội vàng lắc đầu: “Không phải, em khẳng định là muốn lấy anh, nhưng anh phải cho em chuẩn bị tâm lý một chút, cho em một chút thời gian để thích ứng chứ.”

“Anh nói quan hệ giữa chúng ta phát triển không nhanh, đó là đối với anh. Nhưng với em mà nói thì là quá nhanh. Theo em thấy chúng ta vừa mới quen, vừa mới bắt đầu yêu nhau. Thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà quan hệ của chúng ta đã phát triển đến mức này, với em mà nói đã là vô cùng nhanh rồi. Nếu hôm nay đã đi kết hôn, em nói thật, em thật sự không tiếp nhận nổi...” 

Lời cô nói đều chính xác.

Đối với cô mà nói, tất cả những điều này quá nhanh, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Là anh quá nóng vội... 

Nguyễn Thiên Lăng mềm lòng, cười gật đầu nói: “Được, chuyện kết hôn tạm thời không đề cập tới, nhưng kể từ bây giờ em phải bắt đầu suy nghĩ vấn đề kết hôn của chúng ta. Có lẽ mười ngày sau, tháng sau, cũng có lẽ là hai ngày nữa, nói không chừng chúng ta sẽ có dự định kết hôn.”

Giang Vũ Phi thở phào một hơi, chỉ cần hiện tại không vội vàng kết hôn là được.

“Ừ, em sẽ suy nghĩ nghiêm túc, em cam đoan!” Cô giơ một bàn tay lên, Nguyễn Thiên Lăng cười kéo tay cô xuống, sau đó bế cô lên. 

“Đi, đi ngủ tiếp!” Anh bế cô đi vào phòng khách.

Giang Vũ Phi ôm cổ anh, ngáp một cái, lúc này mới cảm thấy thật mỏi mệt.

“Buồn ngủ quá.” 

Cô hơi rúc vào trong lòng anh, ngửi mùi hương nam tính dễ chịu trên người anh, cảm thấy rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.