[TokyoRevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 62




“Xử lý vết thương trước rồi muốn nói gì thì nói.” Phan Vân Lam dịu dàng nói, kéo cô đi vào phòng thay đồ. Lê Hùng đang thu xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, thấy hai người họ nắm tay đi vào, cười xấu xa nói: “Khụ khụ, hai người đây là tình huống gì vậy?”

Hà Ngân nhìn theo ánh mắt của Lê Hùng, phát hiện mình và Phan Vân Lam đang nắm tay, muốn dùng sức bỏ ra nhưng Phan Vân Lam nắm quá chặt khiến cô không có bất kỳ cơ hội nào.

“Buông tay ra đi.” Hà Ngân có chút tức giận nói, bởi vì Phan Vân Lam làm vậy cảm thấy có hơi lưu manh đùa cợt.

“Bây giờ cô là bệnh nhân, tôi có nghĩa vụ chăm sóc cô, canh chừng cô không chạy lung tung cũng là một trong những nghĩa vụ của tôi.” Phan Vân Lam cảm giác như mình đang giở trò, Hà Ngân trợn mắt, tức giận bất bình nói: “Ai có bệnh chứ, anh mới có bệnh đó.”

“Hầy, không phải tớ nói hai người cậu, nhưng liếc mắt đưa tình cũng không cần đến nơi này chứ. Có điều tớ hiểu, tớ để lại không gian cho hai người, lui trước đây.” Lê Hùng cười xấu xa nói, nói xong định chuồn luôn.

“Cô đang suy nghĩ gì đấy, hòm thuốc đâu?” Phan Vân Lam vừa cười vừa nói, anh thực sự rất muốn ở bên Hà Ngân, thậm chí còn mong lời nói của Lê Hùng có thể trở thành sự thật thì tốt biết mấy.

“Hòm thuốc, hai người tìm hòm thuốc làm gì?” Lê Hùng nghi ngờ hỏi, cô nghĩ không phải hai người họ liếc mắc đưa tình rồi tìm chỗ ở bên nhau ư, sao đột nhiên biến thành tìm hòm thuốc rồi.

Phan Vân Lam đẩy Hà Ngân, để cô đi tới trước mặt Lê Hùng, vén tóc lên làm lộ vết thương trên trán của Hà Ngân trước mặt Lê Hùng. Hà Ngân hất tay Phan Vân Lam trên trán cô, vẻ chán ghét nói: “Nếu anh còn không biết tôn ti trật tự thì tôi trừ lương đó.”

“Trừ thì trừ, cũng không phải chưa bị trừ.” Phan Vân Lam phất phất tay ý không sao cả, Lê Hùng bên cạnh anh ấy giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại, không hổ là kẻ có tiền.” Sau đó lại quay sang nói với Hà Ngân: “Vết thương trên trán cậu sao lại như thế, không nhẹ chút nào.”

“Tớ trừ lương của anh ấy rồi chuyển sang cho cậu, thế nào?” Hà Ngân nhướng mày nói với Lê Hùng, Lê Hùng vui mừng nói: “Thật à?”

“Muốn có tiền chắc chắn không dễ đâu, giúp tớ một chuyện.” Hà Ngân vừa cười vừa nói.

Lê Hùng vừa nghe có điều kiện, nhíu mày nói: “Tớ biết sẽ thế mà.” Hà Ngân thấy Lê Hùng hơi thất vọng, khẽ nói: “Có muốn không? Không muốn thì tớ cho chị em khác.”

“Muốn muốn muốn, làm gì có ai không cần tiền chứ, nhưng điều kiện của cậu không thể quá khó được.” Lê Hùng oán trách nói: “Cậu xem điều kiện lần trước cậu đưa ra đi, đó là điều kiện con người có thể nói ra sao…”

Phan Vân Lam bật cười, gặp phải ánh mắt cảnh cáo của hai cô gái xinh đẹp, nín cười nói: “Ấy, tôi thật sự không có ý cười, muốn trách thì trách điều kiện lần trước Hà Ngân nói quá…, ha ha, nói như nào nhỉ, chính là quá phi nhân tính đó.”

“Lê Hùng, điều kiện đầu tiên của tớ chính là đuổi anh ấy ra khỏi đây trước.” Hà Ngân nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng cô bây giờ chỉ muốn xử Phan Vân Lam. Sau khi nghe thấy lời Hà Ngân nói, Lê Hùng chẳng những không hành động, ngược lại còn đứng đó bĩu môi nói: “Cậu muốn bao nhiêu điều kiện, tớ không muốn cho muỗi ăn đâu.” Nghe Lê Hùng nói, Phan Vân Lam lại cười như điên, Hà Ngân nén giận nói với Lê Hùng: “Hai tháng.”

Sau khi nghe Hà Ngân nói, Lê Hùng kéo Phan Vân Lam ra ngoài, Phan Vân Lam giật mình vì sự thay đổi của Lê Hùng, anh ấy kéo bàn, quyết tâm không đi. Lê Hùng dùng sức kéo anh ấy, nhưng sức của phụ nữ mãi mãi không bằng đàn ông.

“Cô chủ à, cậu xem anh ta chơi xấu tớ đây này, tớ kéo không đi nổi.” Lê Hùng bất đắc dĩ xin Hà Ngân giúp đỡ.

“Trước tiên cô đừng tức giận.” Phan Vân Lam vội vàng nói, anh ấy không muốn thấy Hà Ngân tức giận, thực ra không muốn thấy cô giận là giả, không dám chọc cô giận e mới là thật.

Hà Ngân đi tới bên cạnh Phan Vân Lam, mang theo giọng điệu nguy hiểm, hỏi: “Anh muốn ở mấy ngày?” Phan Vân Lam bất đắc dĩ nói: “Một ngày cũng không muốn ở.”

Tuy Phan Vân Lam đánh nhau rất lợi hại, cộng thêm từ nhỏ anh ấy đã sống ở nơi mỗi ngày phải dựa vào đánh nhau để sinh tồn, chỉ có một chữ da dày thịt béo. Thế nhưng Phan Vân Lam có một nguyên tắc, cho dù chuyện có lớn đến mức nào cũng không thể đánh phụ nữ, cho dù bị phụ nữ đánh tới mức nhập viện cũng không thể đánhh trả, bởi vì ở trong lòng của anh ấy, phụ nữ rất yếu đuối.

Lúc nhỏ, cha của Phan Vân Lam nghiện rượu, mỗi ngày đều đánh mẹ anh, mẹ anh rất hận những người đàn ông uống rượu, nhất là cha anh, vì vậy bà đã dùng dao đâm chết cha anh trong một đêm. Phan Vân Lam bé nhỏ sợ hãi trốn một góc khóc, mẹ Phan Vân Lam thấy máu tươi trên tay mình lại nở nụ cười, bà vẫy tay với Phan Vân Lam. Phan Vân Lam chạy đến bên cạnh mẹ anh, bà nói với Phan Vân Lam: “Hãy trưởng thành thật tốt, đừng giống người như cha con, ông ta là một tên cặn bã, khốn nạn.”

Mẹ Phan Vân Lam tràn đầy căm hận. Tiếp đó mẹ của anh ấy bị cảnh sát đưa đi, vài ngày sau có tin tức từ đồn cảnh sát truyền đến rằng mẹ anh đã tự sát. Phan Vân Lam bé nhỏ đã phải trải qua đả kích lớn như thế, anh ấy chạy ra ngoài đánh nhau giải tỏa sự phẫn nộ và đau thương, đánh xong nằm trên giường lại nhớ tới câu nói cuối cùng của mẹ rồi mỉm cười.

“Được rồi, mọi người đừng náo loạn, Phan Vân Lam anh nói đi, anh muốn làm gì?” Lê Hùng khuyên.

“Băng bó cho cô ấy trước, xong xuôi thì tôi sẽ đi.” Phan Vân Lam nói, thực ra lúc nãy gây sự vô lý chỉ là muốn chờ băng bó cho cô, kết quả kết quả suýt nữa bị đuổi đi.

Lê Hùng xoay người đi tìm hòm thuốc, mang hòm thuốc tới bên cạnh Hà Ngân, Phan Vân Lam ấn Hà Ngân xuống ghế, nói: “Có thể biết ý chút không, người khác băng bó cho cô thì cô phải thấp xuống một chút, nếu không người ta làm sao băng bó cho cô được.”

Lê Hùng cầm tăm bông chấm nhẹ vết thương của Hà Ngân, cảm giác châm chích của thuốc khử trùng khiến khuôn mặt của Hà Ngân nhăn lại, Phan Vân Lam thấy không ổn bèn cướp lấy tăm bông từ tay Lê Hùng, tự xử lý vết thương cho Hà Ngân. Hà Ngân không có cảm giác gì nhưng mặt Phan Vân Lam đỏ như trái gấc, có thể do tình cảm đối với Hà Ngân ngày càng nhiều nên Phan Vân Lam thấy ngại, Lê Hùng bên cạnh cười trộm, lấy điện thoại di động ra chụp được cảnh này.

“Xong rồi.” Phan Vân Lam nói, trong lòng quả thật không dễ chịu khi thấy đầu Hà Ngân quấn băng, nói: “Tôi phải điều tra xem người kia là ai rồi giao cho cô xử trí.”

“Cẩn thận một chút, nếu hắn để mắt tới tôi đương nhiên cũng sẽ để mắt tới anh, lúc lái xe phải chú ý hơn, cố gắng đề phòng người xung quanh.” Hà Ngân lo lắng nói, cô không muốn vì nguyên nhân của mình mà làm hại người xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.