[Tokyo Revengers] Tôi Tưởng Nhóc Thích Ăn Khoai Lang?

Chương 27: Trừng phạt




Tuy kì thi tháng mất nửa ngày, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến Chu Lạc, cậu vẫn làm bài ổn định như bình thường.

Thi xong lại được nghỉ, cuối cùng đã có thời gian thư giãn, Chu Lạc tổng hợp lại những thông tin từng nghe về Nam Nhã qua những lời đồn.

Mẹ Nam Nhã là thanh niên trí thức, xinh đẹp có khí chất, thích đọc sách, yêu văn học thơ ca. Năm đó cha Nam Nhã vừa ý bà, nhưng bà muốn trở về quê hương, vào một buổi tối uống rượu say mang thai, cuối cùng đành phải ở lại trấn Thanh Thủy. Mẹ Nam Nhã thích đọc thơ, may quần áo, là một thợ may có tay nghề trong trấn, kĩ thuật may sườn xám của bà được truyền từ bà ngoại Nam Nhã từ thời dân quốc. Trong trấn không có mấy ai tin, đều cho rằng đây là tàn dư của sự phong hóa (*) luôn giễu cợt chuyện này.

(*) Phong tục và giáo hóa

Cha Nam Nhã vốn ham uống rượu, cứ say rượu là đánh người, đừng nói là vợ, ngay cả Nam Nhã cũng không tránh được. Sau một lần ngược đãi, mẹ Nam Nhã tự sát. Cha cô nhanh chóng mang theo cô tiến vào gia đình Hồ Tú, nhưng chỉ được mấy năm, cha Nam Nhã lại chết cóng trong tuyết, khi đó Nam Nhã đang học trung học.

Nam Nhã giống mẹ thích văn học nghệ thuật, thành tích năm đó vô cùng tốt, ai cũng nghĩ rằng cô sẽ là sinh viên đầu tiên của trấn Thanh Thủy, song Hồ Tú chiếm lấy tiền cha Nam Nhã để lại, không nộp học phí, cô buộc phải nghỉ học. Khi đó có người nói, Hồ Tú muốn giữ Nam Nhã lại làm vợ cho thằng lưu manh không học vấn không nghề nghiệp nào đó.

Trước kia Chu Lạc chẳng bao giờ để tâm đến chuyện này, hiện tại nghĩ lại phát hiện mình đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến cô, cảm giác này thật kì lạ.

Chu Lạc nằm trên chiếu, nhìn quạt trần chuyển động vù vù, nghĩ đến Nam Nhã mặc sườn xám, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Lúc này cậu muốn gặp Nam Nhã đến phát điên, nhưng lại không có lí do nào, cũng không thể chạy tới cửa hàng cô nói muốn mua sườn xám. Có thể nghe thấy cô nói hay không, cho dù là lời nói bậy cũng tốt.

Nghĩ như vậy, Chu Lạc bật dậy xoay người xuống giường, chạy tới cửa hàng tạp hóa. Trên đường cậu chạy rất chậm, nghĩ đến mình bất chấp trời nắng vui vẻ chạy tới nghe đám phụ nữ kia buôn chuyện, không khỏi mắng thầm mình đúng là bụng đói ăn quàng.

Đau nhất là ông trời cũng không thỏa mãn cho chút hi vọng nhỏ bé ấy.

Trong cửa hàng hôm nay không có hội buôn chuyện, Chu Lạc đi một chuyến tay không, khỏi phải nói cảm thấy mất mát thế nào.

Lâm Quế Hương kì quái: "Sao con lại chạy tới vào lúc này?"

Chu Lạc đờ người mở tủ lạnh ra nói: "Nóng, con muốn ăn que kem."

"Từ trong nhà chạy tới ăn kem ư? "Lâm Quế Hương cảm thấy quái lạ, "Đọc sách cho lắm nên ngu cả người rồi, tủ lạnh trong nhà có mà."

"Con ăn hết rồi." Chu Lạc đối phó, thầm nghĩ chiều nay phải ăn hết sạch kem trong nhà.

Lâm Quế Hương kinh ngạc: "Hôm trước mẹ mới mang về hai mươi cái, đã ăn hết rồi ư?"

Chu Lạc: "..."

Chu Lạc hít một hơi: "Bạn đến nhà ăn hết rồi."

Lúc này Lâm Quế Hương mới thôi không hỏi nữa.

Chu Lạc cảm thấy chán nản, quyết định trở về tiêu diệt sạch kem, lúc này, bà Lâm Quế Hương từ phía sau quầy xách ra một túi lớn màu đen, oán giận: "Đã nói với cô ta hôm nay đồ đến, vậy mà không tự giác tới lấy gì cả."

"Ai vậy?"

"Cô Nam kia chứ còn ai?"

"Đồ gì vậy mẹ?"

"Hạt châu, sợi tơ bán buôn và mấy thứ, ôi trời, ai lại làm quần áo cho đồ chơi chứ."

Chu Lạc lề mề đứng dậy: "Đúng lúc con đi tìm bạn học, tiện đường mang đi."

"Trưa nắng thế này còn chạy ra ngoài. Đừng chơi bóng rổ nữa, phơi nắng lại bị cảm đấy."

"Không chơi bóng rổ, chơi game." Chu Lạc nhận lấy túi trong tay bà vắt lên vai, đi tới cửa lại xoay người nhón lấy hai quả quýt trong sạp hàng.

"Chỉ biết ăn sập tiệm mẹ thôi." Bà Lâm Quế Hương nhìn bóng dáng cậu đã đi xa mắng, nhưng trong lòng thực sự hãnh diện.

Đời trước đúng là bà đã tích đức, nên mới sinh ra được đứa con trai không thua kém ai, bộ dạng không cần phải nói, học tập cũng không khiến cha mẹ bận tâm. Ở trong trấn Thanh Thủy, bà Lâm Quế Hương cũng có tư cách ngẩng cao đầu y Lão Cao.

Mấy năm trở lại đây ở trong trấn mở cái gì "Quán cafe Internet", mấy cái màn hình TV nhỏ gọi là máy tính, chính là tai họa, mấy đứa học sinh mải chơi không dứt ra được, thành tích tuột dốc không phanh, lại còn không chịu hối hận. Bà Lâm Quế Hương lo lắng sợ ngày nào đó đứa con bảo bối của mình cũng bị cuốn vào.

Đúng là Chu Lạc từng đến đó một lần, khi bà Lâm Quế Hương nghe mẹ Trần Quân nói bị dọa đến sốc, không thèm quan tâm đến cửa hàng, lập tức đến quán cafe Internet tìm Chu Lạc.

Ai ngờ đi được nửa đường lại thấy Chu Lạc đang đi về nhà, nói là hơi thú vị, nhưng cũng không quá hấp dẫn.

Bà Lâm Quế Hương vẫn không tin, nhưng một năm rưỡi trôi qua, tuy thỉnh thoảng Chu Lạc cũng đến đó chơi, nhưng chưa bao giờ mê mệt, vô cùng có chừng mực, nên bà cũng yên tâm.

***

Chu Lạc bước đi thoải mái, một tay cầm túi, một tay cầm hai quả quýt đến cửa hàng trang phục của Nam Nhã, lại thấy một người đàn ông ở trong cửa hàng, đang cười sờ cánh tay lộ ra bên ngoài của Nam Nhã.

Chu Lạc không hề nghĩ ngợi, trốn sang một bên, cậu bị hoa mắt sao? Anh rể Giang Tú của Trần Quân? Bác sĩ Giang? Chủ nhiệm Giang? Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, Chu Lạc phẫn nộ cười.

Cậu căm giận người đàn ông Giang Tú này ra vẻ đạo mạo, vừa tức tối người phụ nữ Nam Nhã này trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng suy nghĩ một chút, cũng chả tới lượt cậu tức giận, cũng không phải là vợ của cậu. Suy nghĩ này khiến Chu Lạc hoảng hốt, ủ rũ lại nản lòng, nhưng nghĩ lại, đợi đã, cậu có thể tức thay Từ Nghị mà, vì thế lại quang minh chính đại nén giận, nhưng suy nghĩ lại thay đổi, không đúng, Từ Nghị và Trần Linh còn thậm thụt trong bụi ngô mà, anh ta cũng chả tốt đẹp gì.

Suy nghĩ mấy giây, trong lòng Chu Lạc cứ lặp đi lặp lại điều ấy.

Từ Nghị với Trần Linh.

Nam Nhã với Giang Tú.

Rốt cuộc đám người trưởng thành này đang đùa cái quỷ gì thế, cậu vẫn còn là thiếu niên nên không hiểu nổi!

Hơn nữa lúc này cậu cũng chả cần phải trốn làm gì.

Cậu ngẩng đầu lên, đường đường chính chính đi ra ngoài, đúng lúc ấy khuôn mặt Giang Tú tươi tắn ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy Chu Lạc còn nhiệt tình chào hỏi.

Chu Lạc đáp lại một câu cho có lệ, nhìn về phía Nam Nhã, cô vô cùng bình thản, không hoảng hốt cũng không vội vàng, không có bộ dáng làm chuyện trái với lương tâm.

Nam Nhã thấy Chu Lạc đến thì hơi bất ngờ, tiếp đó nhìn thấy một túi màu đen to trong tay cậu, mới phản ứng lại, có lỗi nói: "Mấy ngày nay trong cửa hàng bận quá, tôi quên mất. Phiền cậu phải đi một chuyến rồi."

"Chỉ có mấy bước thôi mà, phiền gì đâu. Để chỗ nào?"

"Đưa cho tôi."

Chu Lạc cảm nhận được tay cô khẽ chạm vào cậu một chút, nhiệt độ cơ thể cô lành lạnh, giống như một ngọn lửa không tên "xèo xèo" rồi lại tắt.

Cậu nhìn chằm chằm mặt cô, muốn xem cô cố ý hay vô tình, nhưng cô đã xoay người đi vừa sắp xếp hàng hóa, vừa nói: "Không phải cậu đang học cấp ba sao? Thời gian rất quý giá."

Chu Lạc hơi bất ngờ, lại có chút vui mừng: "Chị biết tôi học cấp ba sao?"

Nam Nhã nói: "Mẹ cậu từng nói thành tích của cậu rất tốt, đứng đầu toàn trấn, hơn người thứ hai tận hơn một trăm điểm."

Chu Lạc chậc một tiếng: "Mẹ tôi đúng là thích buôn chuyện, gặp ai cũng khoe."

Nam Nhã hỏi: "Đứng đầu không phải là giả chứ?"

Chu Lạc cong khóe môi: "Cái đó là thật."

Nam Nhã lại hỏi: "Hơn một trăm điểm cũng không phải là giả?"

Chu Lạc đáp: "Là thật."

Nam Nhã nói: "Mẹ cậu không nói thì người trong trấn cũng biết, họ thường xuyên nhắc tới mà."

"Á? Còn có ai vậy?" Chu Lạc nhân tiện ngồi luôn xuống ghế, tư thế nói chuyện phiếm không chịu đi.

Nam Nhã: "Trần Linh cũng từng nói."

Chu Lạc thuận theo hỏi: "Vừa rồi anh Giang Tú đến làm gì vậy?"

Nam Nhã dừng một lát nói: "...Hỏi về bộ quần áo lần trước Trần Linh đến xem."

Vẻ mặt cô tự nhiên, nhưng trong lòng Chu Lạc vẫn không yên, tiếp tục thử: "Anh Giang Tú cũng thích bộ này à, chắc là chị Trần Linh không nỡ mua, nên anh ấy mới lén mua về chăng?"

Nam Nhã nói: "Ừ."

Vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, Chu Lạc cũng không hỏi kĩ thêm nữa, cậu không muốn hai người xấu hổ, càng không muốn truy đuổi đến cùng, dàn xếp bằng cách nở nụ cười, đưa quýt cho cô: "Mẹ bảo tôi mang tới."

"Cám ơn." Nam Nhã hơi bất ngờ, lặng lẽ nhận lấy, nói: "Trời vẫn còn nóng quá."

"Ánh nắng thiêu đốt." Chu Lạc nói.

"Ừ." Cô nói.

Nam Nhã ở trước mắt là bộ dáng bình thường, dịu dàng nhưng không thể nắm bắt được, không điềm đạm mà cũng không hẳn lạnh lùng, không thân cận lại không xa cách, không biết dùng từ gì để hình dung dáng vẻ của cô lúc này.

Chu Lạc vẫn muốn nghe cô nói, không muốn chạy đi, lại nhìn xung quanh, chỉ vào một mảnh gỗ trên quầy hỏi: "Đó là cái gì?"

"Làm con rối gỗ giật dây cho Uyển Loan."

"Rối gỗ?" Chu Lạc đứng dậy nhìn, mảnh gỗ đã được cưa thành đoạn khá thú vị, dùng sợi tơ để làm thành hình người. Chu Lạc cầm lấy sợi dây chuyển động cánh tay và chân, tò mò giống như một đứa trẻ: "Chơi như vậy sao?"

"Ừ."

"Như này là hoàn thành rồi?"

"Còn chưa mặc quần áo."

Chu Lạc nghe xong, ngẩng đầu nhìn bốn phía: "Nghe nói tất cả sườn xám trong cửa hàng đều là do chị may."

"Ừ."

"Nhưng trong trấn có rất ít người mua."

Chu Lạc nói thẳng như vậy, nhưng Nam Nhã cũng không ngại, thẳng thắn đáp: "Đều là người ở huyện khác đến lấy hàng."

"Xem ra chị là nhà thiết kế thời trang."

Nam Nhã sửng sốt, nụ cười thoáng qua, lông mi rủ xuống như chiếc quạt nhỏ, Chu Lạc nhìn chằm chằm, ngây ngẩn cả người.

"Cho cậu xem này." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.