[Tokyo Revengers] Thế Giới Ma Thú

Chương 38: 38: Dối Trá




Ta cười mỉm, gió thổi càng lúc càng mạnh, cánh tay tê buốt lên. Ta muốn biết vài chuyện…

- Đã không yêu sao lại phải làm thế! Lợi dụng ta… Izumin, ngươi có bao giờ yêu ta thật lòng chưa?

- Ta yêu nàng, ta yêu nàng, nàng đừng đi, Asisư, ta cầu xin nàng, mau xuống đây… Trên đó nguy hiểm lắm…

- Yêu? Sao còn cưới Carol…

- Ta…

- Quyền lực và ta, ngươi yêu thứ gì hơn? …

Ta vươn tay kéo cánh cung, do cử động mạnh nên máu tuôn ra càng nhiều, ta cũng mặc. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng xuống bên dưới, nhắm thẳng người Izumin. Binh lính xung quanh phản ứng không kịp, cả hắn cũng vậy.

Ta giữ nguyên tư thế ấy, mắt nhìn Izumin. Mitamun bên cạnh vội vã lên tiếng:

- Asisư, đừng, cô bình tĩnh lại, chuyện không bế tắc như thế đâu. Anh trai ta yêu cô, đây là chuyện ai cũng biết.

- Mitamun, ngươi có muốn thấy ta giống mẫu hậu không?

Không khí nhàn nhạt mùi máu tươi. Gió lạnh len lỏi qua từng sợi tóc, cuốn tay áo của ta phất phơ. Ta hơi đưa mắt, thất thần nhìn, máu, đỏ tươi trông thật sống động…

….

- Mitamun, ngươi thấy hắn yêu ta ở chỗ nào?

- Mitamun, ngươi không hiểu sao? Ta chết hắn sẽ mất Hạ Ai Cập!

- Mitamun, người hắn yêu là Carol… 

Ta hét lên, đắng cay cười, sự thật quả nhiên rất phũ phàng, ta không muốn thừa nhận, tại sao vẫn phải chính miệng nói ra. Ta không cam tâm, ta không cam tâm để Izumin cùng Carol sống hạnh phúc bên cạnh nhau. Carol đã có Menfuisư rồi, tạo sao còn phải chạy lung tung đi quyến rũ từng người thế này… 

Carol, Asisư ta khi nào mới trả hết nợ cho cô đây, khi nào cô mới tha cho ta…?

Nghĩ đến cảnh tưởng Izumin hạnh phúc ôm Carol ngủ hằng đêm, ta cắn răng thả tay. Ta không chấp nhận cho ngươi phản bội ta, thà tự tay giết ngươi còn hơn phải chứng kiến cảnh tượng ngươi ôm người con gái khác vào lòng, yêu thương ôm ấp người khác nhưng người đó không phải ta… Đau, dường như trái tim ta có thể ngừng đập bất cứ lúc nào…

Mũi tên cắp phập vào bắp tay của Izumin, mấy lớp vải dày bị xuyên ra, máu từ từ nhỏ xuống đất…

Hắn không kêu, cũng không tránh né, đứng nguyên một chỗ trơ mắt nhìn ta.

Mitamun khẽ kêu một tiếng “Anh…”, quay sang nhìn ta bằng ánh mắt căm thù:

- Asisư, cô điên rồi, cô điên rồi…

Nàng ấy bất lực cúi đầu xuống, khóc nức nở, ta không để tâm, mắt vẫn tiếp tục nhìn Izumin đang trân trối bên dưới, cử động cũng không, im lặng quan sát ta. 

Ta cười khẩy, rất giống nụ cười của hắn. Hắn lấy tư cách gì mà dám nhìn thẳng ta cơ chứ?

Các người đều coi ta là người điên, nào biết kẻ điên chính là các người. Tình yêu là gì? Yêu mà để cho người thứ ba xen chân vào, vậy ta yêu để làm gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.