[Tokyo Revengers] Thế Giới Ma Thú

Chương 22: 22: Mọi Người Không Nên Làm Cô Ấy Tổn Thương




Sau bữa cơm ngày hôm đó, cậu luôn chạy trốn trước giờ ăn cơm 10 phút a! Cậu cảm thấy bản thân thật là thông minh! Nhưng mà chiều hôm nay...

- Dụ Mạt, chiều hôm nay em ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với em.

Cẩn Chính nói từ điện thoại thư kí vọng ra. Dụ Mạt đứng phắt dậy, cúp điện thoại chạy vào văn phòng CEO. - Tổng giám đốc, anh có chuyện gì không thể nói bây giờ sao? Tại sao lại bắt tôi ở lại chứ? "Quán của thím Thẩm Trư 6 giờ đã đóng cửa rồi nha, hôm nay lại còn là thứ 6, thím Thẩm có bán sườn dê nướng ăn rất ngon a, rất chạy a. Cậu mà không nhanh chân thì chắc chắn sẽ bị cướp hết."

- Tôi nói em ở lại thì cứ ở lại đi!

Cẩn Chính khó chịu nói "Tại sao lại không nghe lời mình như vậy, sau này phải đề em ra, dạy dỗ hảo hảo một phen".

- A...

Khuôn mặt của Dụ Mạt xụ xuống, phụng phịu đi ra khỏi văn phòng. Cẩn Chính nhìn thấy cậu đáng yêu như vậy trong lòng cười thầm một tiếng.

$$$$$$$$$$$$$$$

Buổi chiều lúc 6 p.m

"A... đã 6 giờ rồi, khẳng định lúc này quán của thím Thẩm Trư đã đóng cửa rồi a, sườn dê của ta... 55555". Đang mải suy nghĩ mà không có để ý đến bóng người trước mặt cho đến khi...

- Em ở đây ngốc lăng cái gì?!

- A, tổng giám đốc... Tôi mới không có ngốc lăng. Đúng rồi anh chẳng phải có chuyện muốn nói sao?!

- Phải, đi theo tôi, tiểu ngốc lăng, hừm!

- Anh... "Anh mới ngốc lăng, cả nhà anh đều là tiểu ngốc lăng".

Tất nhiên câu nói này chỉ có thể giữ ở trong lòng a! Lúc hồi hồn, cậu đã ở trên xe tổng giám đốc rồi. Đi suốt một chặng đường hai người vẫn luôn bảo trì trầm mặc cho đến một đoạn đường, Dụ Mạt cũng không chịu được nữa liền mở miệng:

- Tổng giám đốc, anh có thể nói cho tôi biết là giờ chúng ta đang đi đâu không, cũng đã gần nửa tiếng rồi đó!

- Gọi tôi Cẩn!

- A... được rồi Cẩn, bây giờ có thể nói cho tôi biết chúng ta đi đâu chưa?

- Đi ăn.

- Đi đâu ăn?

- Về nhà mẹ tôi ăn.

- Về nhà mẹ anh làm cái gì?

- Ăn!

- Ý tôi muốn nói không phải chuyện đó a...

- Đến rồi!

Chưa đợi Dụ Mạt nói hết câu, Cẩn Chính đã cắt đứt sau đó anh xuống xe vòng sang bên kia mở cửa xe cho Dụ Mạt. Đợi mãi không thấy cậu xuống xe mà cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn nhà của mẹ mình, anh liền cúi người xuống tháo dây an toàn cho cậu rồi nắm tay dắt cậu vào nhà. Tiểu ngốc tử Dụ Mạt ngây ngây ngô ngô đi vào nhà một lúc mới tỉnh lại. Lúc này một phụ nữ trung niên xinh đẹp đi xuống, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt mỉm cười. Vừa nhìn thấy Dụ Mạt và con trai nhà mình đang nắm tay nhau thì lập tức bổ nhào đến ôm lấy cậu niềm nở cười nói:

- Chào cháu, chắc cháu là Tiểu Dụ. Bác là mẹ của A Chính, nếu như cháu không ngại thì có thể gọi bác là mama được rồi. A Chính nhà bắc là một cái nhìn bên ngoài lạnh lùng như vậy thôi chứ thật ra nó rất tình cảm. Sau này A Chính đều nhờ vào cháu rồi.

- A... dạ. Con con chào bác!

Cẩn Chính nhìn thấy mẹ mình ăn nói lộ liễu như vậy liền nhăn mày khụ một tiếng. Phổ Ngạn hiểu ý lập tức buông Dụ Mạt ra sau đó nói cậu cứ ngồi tự nhiên rồi kéo Cẩn Chính đi. Trong góc...

- Con chưa làm gì thằng bé đúng không?

- Tất nhiên rồi, con cũng không muốn trộm vàng không được còn mất một nắm gạo.

Sau đó liền bỏ đi ra phòng khách. Ở phía sau khuôn mặt của Phổ Ngạn hiện lên một nụ cười gian manh sau đó đi vào bếp đổ một lọ... vâng, là một lọ bột màu trắng vào đống sườn dê nướng của quán thím Thẩm Trư.

$$$$$$$$$$$$$$

Tại nhà ăn, không khí trên bàn rất quỷ dị, mẹ của tổng giám đốc thì cứ hướng về phía mình mà cười ái muội, tổng giám đốc thì cứ vừa nói vừa gắp sườn dê nướng cho mình y như gần mẹ... nhà này thật đáng sợ a! Cậu thật ngạc nhiên khi ở đây lại có sườn dê nướng của thím Thẩm Trư nhưng mà ăn rất ngon nha, cho nên cậu liền ăn hết cả đống sườn dê nướng. Ăn xong mới nhớ đến còn có phu nhân và giám đốc không có ăn a. May mà phu nhân rộng lượng không có trách cậu. Nhưng mà sao đột nhiên lại nóng thế này A, thật nóng, thật ngứa, đến cả tiểu thí thí cũng ngứa a, mình bị làm sao vậy! Nhìn thấy khuôn mặt của Dụ Mạt bắt đầu đỏ lên thở gấp, Phổ Ngạn liền cười gian sau đó cố tình nói:

- Ai nha... Tiểu Dụ, cậu nhìn không được khỏe lắm nha. A Chính, còn ngồi đó làm gì, mau đứa Tiểu Dụ về nhà con nha!

Cẩn Chính liếc nhìn mẹ mình sau đó không nói hai lời liền đơ Dụ Mạt ra xe rồi cấp tốc về nhà anh.

$$$$|$$$$$$$$

Ahihi.... chương sau có h rồi nha! Thân!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.