(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 39




“Hàn Phiêu, anh vào nhà uống cốc cà phê đã rồi hãy đi!” 

Hàn Phiêu khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không cần, em cũng ngủ sớm đi.” 

Lâm Sương Sương thấy đối phương từ chối thì có chút tức giận, cô nói đến nước này là chủ động muốn hắn ở lại rồi, nhưng mà tên ngốc này... 

Theo lý thuyết, cô và Hàn Phiêu là một đôi thì đáng lẽ hai người phải ở chung với nhau, nhưng mà Hàn Phiêu và cô lại mỗi người ở một nơi, hơn nữa đối phương chưa bao giờ chủ động lên giường với cô, lần nào cô cũng là người chủ động, nhưng mà dù gì thì cô cũng là con gái mà. 

Chủ động nhiều lần như vậy thì đến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên khi Triệu Dân Thường cuồng dã theo đuổi thì cô gần như không có năng lực chống đỡ, cả thể xác và Tiên Phong đều đầu hàng. 

“Anh vào trong ngồi một lúc, em có chuyện muốn nói với anh.” 

Thấy Hàn Phiêu xoay người muốn rời khỏi thì sắc mặt của Lâm Sương Sương trở nên lạnh lùng, cô ta kéo Hàn Phiêu vào trong phòng rồi đóng cửa lại. 

“Em muốn nói gì?” 

Ánh mắt của Hàn Phiêu hơi lóe lên, chẳng lẽ việc ngày hôm nay hắn ra tay bảo vệ Lâm Phiên Phiên khiến cho Sương Sương nghi ngờ? 

Lâm Sương Sương cũng không nhiều lời mà lập tức đẩy Hàn Phiêu ngã xuống ghế sofa, sau đó tháo giày cao gót rồi dạng chân ngồi lên trên người Hàn Phiêu, hai tay thì không ngừng cởi cúc áo sơ mi trên người, lộ ra hình ảnh kiều diễm trước ngực. 

Sau đó, cô lại bắt đầu cởi quần áo của Hàn Phiêu. 

“Sương Sương, em đang làm cái gì vậy?” 

Hàn Phiêu thấy hành động này của Sương Sương thì hơi đờ ra. 

Cô ấy muốn cưỡng ép hắn sao? 

Tuy Sương Sương đã từng nhiều lần quyến rũ hắn nhưng chưa bao giờ trực tiếp và mạnh dạn như bây giờ. 

“Làm gì? Đương nhiên là làm tình rồi!” 

Lâm Sương Sương đưa tay về phía hông của Hàn Phiêu, ý muốn tháo thắt lưng của hắn. 

“Sương Sương...” 

Hàn Phiêu vội vàng nắm lấy bàn tay của đối phương: “Hôm nay rốt cuộc là em bị sao vậy?” 

“Em bị làm sao, anh lại còn hỏi em bị làm sao? Em ngược lại muốn hỏi là anh bị làm sao đấy?” 

Con mắt của Sương Sương lập tức đỏ bừng, nước mắt ngập khóe mi, sau đó không ngừng đấm vào lồng ngực của Hàn Phiêu: “Cuối cùng thì em có phải là bạn gái của anh hay không, vì sao anh vẫn luôn lạnh lùng với em như vậy, em không đẹp sao, em không gợi cảm sao, mỗi lần muốn anh lên giường với em giống như là ép anh uống thuốc vậy, rốt cuộc là anh bất lực hay trong lòng anh vốn không có em?” 

Hàn Phiêu vừa nghe đến đây thì lập tức lộ vẻ áy náy, sau đó cũng không né tránh mà để mặc cho Lâm Sương Sương đánh hắn. 

“Anh nói đi, anh nói gì đi chứ...” 

Lâm Sương Sương thấy hắn trầm mặc không nói chuyện thì trong lòng càng thêm tức giận, sau đó thuận miệng thốt ra: “Có phải là anh thích Lâm Phiên Phiên không?” 

“Anh... em đừng có ăn nói lung tung, người ta đã có chồng sắp cưới rồi.” 

Hàn Phiêu có chút luống cuống, hắn đẩy Lâm Sương Sương ra rồi đứng lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. 

Nụ cười của Lâm Sương Sương tràn ngập sự thê lương: “Thì ra là thế, thì ra là anh thích cô ta, nếu vậy thì tại sao năm đó anh không theo đuổi cô ta là lại theo đuổi tôi?” 

Hàn Phiêu bị Lâm Sương Sương gặng hỏi như vậy thì cũng rất buồn bực, vì thế theo bản năng mà nói ra lời trong lòng: “Bởi vì lúc đó cô ấy đã trở thành bạn gái của Hoắc Mạnh Lam, cho nên anh chỉ có thể...” 

Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì hắn lập tức nhận ra bản thân nói lỡ, vội vàng dừng lại. 

Lâm Sương Sương nghe đến đây thì cũng hiểu được ý tứ của hắn, cô đứng dậy, sau đó từ từ cài lại cúc áo sơ mi rồi lạnh lùng nói: “Cho nên anh chỉ có thể lui bước mà quay sang theo đuổi tôi, bởi vì tôi là bạn thân của cô ta, trở thành bạn trai của tôi thì anh có thể làm quen với cô ta, tôi nói có đúng không?” 

“Sương Sương, anh... anh có lỗi với em, anh thật lòng xin lỗi...” 

Đến giờ phút này thì Hàn Phiêu cũng chỉ có thể thừa nhận. 

Đúng vậy, hắn lợi dụng Lâm Sương Sương, mấy năm nay trong lòng hắn chỉ có Lâm Phiên Phiên, vẫn chỉ luôn yêu một mình cô ấy, đáng tiếc là Lâm Phiên Phiên lại yêu Hoắc Mạnh Lam, sau khi hai người tốt nghiệp liền lập tức đính hôn, nên hắn căn bản là không có bất kỳ cơ hội nào. 

Nhưng mà hắn lại yêu cô ấy, lúc nào cũng muốn gặp cô ấy, hắn đã suy nghĩ rất lâu, chỉ khi hắn trở thành bạn trai của Lâm Sương Sương, trở thành bạn trai của bạn thân cô ấy thì hắn mới có lý do để có thể ở cạnh Lâm Phiên Phiên một cách đường hoàng. 

“Nếu đã như vậy thì chúng ta chia tay đi.” 

Lâm Sương Sương thở dài một hơi, rốt cuộc thì cô cũng nói ra lời này. 

Hàn Phiêu ngẩng đầu, hắn không dám tin là sau khi Sương Sương biết được mọi việc thì lại có thể chia tay với hắn trong hòa bình, hắn còn cho rằng bọn họ sẽ nổ ra tranh cãi cơ. 

Nếu như vậy thì chỉ có duy nhất một lý do, là hắn không thật lòng yêu Lâm Sương Sương mà Lâm Sương Sương cũng không yêu hắn quá nhiều. 

“...Được rồi, anh đồng ý chia tay.” Hàn Phiêu cười khổ, tất cả mọi thứ đều là do hắn gây ra. 

Lâm Sương Sương thấy Hàn Phiêu đồng ý thì cũng thở dài nhẹ nhõm. 

Vốn cô là người có lỗi, nhưng mà đến khi chia tay thì Hàn Phiêu lại trở thành kẻ đuối lý. 

Thật lòng mà nói, nếu như lúc trước cô biết người mà Hàn Phòng thích là Lâm Phiên Phiên thì cô không chỉ không tha thứ cho Hàn Phiêu, mà cũng sẽ không tha thứ cho Lâm Phiên Phiên, nhưng bây giờ... cô chỉ muốn được ở bên Triệu Dân Thường, mà chuyện Hàn Phiêu thích Lâm Phiên Phiên lại vừa vặn trở thành lý do để cô chia tay. 

Thậm chí lúc này cô còn thấy cảm kích Lâm Phiên Phiên, cảm kích gã béo đáng chết muốn cưỡng bức Lâm Phiên Phiên ở trong nhà vệ sinh kia. 

Một cuộc phản bội, nhưng không biết rốt cuộc là ai phản bội ai. 

“Phong, đêm nay anh đừng đi, được không?” 

Lâm Sương Sương ôm lấy Hàn Phiêu từ phía sau, khuôn mặt quyến rũ dán lên tấm lưng vững chãi của hắn: “Coi như đêm nay là đêm cuối cùng của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.