(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 30: Cướp Đoạt




Sáng sớm Mộ Sở Văn vào công ty tay cầm theo túi sách chuẩn bị trốn chạy, thang máy dùng cho nhân viên quá đông nhiều, cô đành phải chuyển sang đi cầu thang bộ.

"Lili, lần trước cậu nói ba mẹ cậu có ý định sẽ định cư ở nước ngoài, trong nhà có phòng trống cậu có định cho thuê không?" Cô đang nói chuyện điện thoại, mắt cô nhìn chằm chằm vào hàng bậc thang bên dưới.

Nghiêm Minh Lệ là bạn học bốn năm đại học của cô, sau khi tốt nghiệp cũng là được cô ấy giới thiệu công việc cho, cô vẫn còn có một chuyện muốn xác nhận.

"Có phải là Yến Minh bảo cậu giới thiệu tớ đi phỏng vấn không?" Cô vừa bước đi vừa hỏi, đối phương trầm mặc vài giây sau đó cũng thừa nhận.

"Anh ta thích cậu đấy! Anh ta nói lần nhìn thấy cậu ở lễ khai giảng đã chú ý đến cậu, về sau càng ngày càng thích cậu, chỉ là vẫn không có cơ hội thổ lộ, còn tớ lại ngại phải từ chối thỉnh cầu của một anh chàng đẹp trai, dù sao cậu cũng không tổn thất gì mà! Còn có... anh ta với cậu có cùng năm cùng tháng cùng nhày sinh luôn! Ví dụ như ngày nào đó cậu và anh ta kết hôn nhất định phải cảm tạ người tác thành là tớ đây!" Nghiêm Minh Lệ bùm bùm nói một tràng rồi lập tức cúp điện thoại.

Mộ Sở Văn đứng ở góc rẽ trên bậc thềm, từ từ tiêu hóa lời của cô bạn, nhớ tới cuộc chạm trán tối hôm qua tại công ty, còn cả chật vật chạy trốn trước mặt Yến Minh, không biết nên cảm kích của giúp đỡ của cô bạn hay vẫn lại là nên lo lắng cho tương lai của mịn hơn đây.

Cô vỗ vỗ trán, khe khẽ thở dài, chuẩn bị tiếp tục đi xuống dưới, đằng sau đột nhiên bị một cánh tay cứng cáp chặn ngang ôm lấy, trong chớp mắt cô đã bị nhét vào sau cánh cửa trên vách tường.

Xung quanh một mảnh tối đen, Mộ Sở Văn kinh hoảng kêu lên: "Ngươi... Là ai? Đừng đùa, bây giờ là thời gian làm việc."

Cô muốn kéo cánh tay sắt bên hông ra, đối phương lại càng thêm ái muội đặt lên ngực của cô, hai bàn tay to từ phía sau lưng chặt chẽ chế trụ kiều đỉnh tròn trịa nhỏ xinh, gia tăng cảm giác sợ hãi của cô.

Nhớ tới lúc tăng ca tối qua, cô đoán được trong công ty duy nhất chỉ có một người cả gan làm loạn như vậy ──

"Mỗi lần lời dạo đầu của em chỉ biết hỏi tôi là ai thôi sao?" thanh âm trầm thấp giống như ma chú nháy mắt ăn mòn ý chí của cô.

Cô đoán không sai, quả thật là Yến Sở!

"Buông ra! Đêm qua nhục nhã tôi như vậy còn chưa đủ sao?" Cô vùng vẫy vặn vẹo bẻ không nổi một ngón tay của hắn, ngược lại kích thích hắn càng dùng lực vuốt ve ngực cô sau lớp áo.

"Em cố ý đi cầu thang bộ không phải là muốn để cảnh kích tình đêm qua tái diễn sao? Lại còn cố ý mặc áo sơmi, chẳng lẽ không phải vì đón ý nói hùa sở thích của tôi sao?" Nói xong, tay hắn liền mò vào trong vạt áo cô ngăn cách giữa hai lớp áo càng thêm ái muội xoa nắn.

"Ưm... Không cần như vậy! Hôm nay tôi tới để xin nghỉ việc! Buông! A ──" cô hô một tiếng, kinh hoảng vì tay hắn đột nhiên chui vào bên trong áo ngực cô làm càn, cảm nhận được bộ ngực ôn nhuyễn trong tay biến dạng rồi nóng lên, mà cô lại quên vùng vẫy, thậm chí có phần hưởng thụ ngón tay hắn lướt qua nàng mỗi một tấc da thịt mang đến tê dại cùng khoái cảm.

"Nghỉ việc?" Nghe thấy hai chữ đó, năm ngón tay Yến Sở siết chặt, vùi đầu ngậm chặt của xương quai xanh của cô, răng nhọn cà nhẹ lên da thịt non mềm, tràn ngập tính uy hiếp tuyệt đối.

"Nhả, buông, ưm..." Mộ Sở Văn kinh hoảng mím chặt môi, sợ hãi chính mình rên rỉ sẽ bị ai đó ngẫu nhiên đi cầu thang bộ nghe được.

"Sao vậy? Lo rằng tại công ty tôi sẽ khiến cho em dục tiên dục tử mất hết hình tượng sao?" Hắn nói thẳng ra sợ hãi trong lòng cô, bàn tay một đường trượt xuống, thành thạo đụng đến của lưng quần của cô, ý đồ chui vào làm loạn.

Lúc này, điện thoại di động trong tay Mộ Sở Văn bỗng vang lên, cô sợ hãi đến cứng cả thân thể, theo bản năng muốn vươn ra ngón trỏ để ấn tắt máy, lại bị Yến Sở trực tiếp cướp lấy di động.

Yến Sở liếc mắt một cái liền nhận ra dãy số hiện lên trên màn hình, là  em trai thứ 2 của hắn - Yến Minh!

Yến Minh âm thầm giúp cô vào công ty, vậy mà cô lại không lưu danh bạ số điện thoại của hắn ta, có thể thấy được là hắn đơn phương cô mà thôi.

"Nghe!" Hắn thấp giọng ra lệnh cho cô, thấy cô không mở miệng, tay hắn một lần nữa chui vào trong đồ lót của cô, cố ý nhéo một cái.

"A ──" vừa hét lên một tiếng, Mộ Sở Văn lập tức xấu hổ im miệng bấm phím nghe, cố nén để không phát ra tiếng, nhưng lại không thể khống chế nhịp tim đập cùng hô hấp dồn dập.

Dường như nghe thấy tiếng kêu dị thường, đối phương vội vàng quan tâm: "Sở Văn, em làm sao vậy?"

"Không... Không có gì, ta... Ưm!" Cô lại nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ, nghe thấy âm thanh ân cần của đối phương, cô càng cảm thấy không chịu nổi.

Cô như vậy mà lại bị người đàn ông khác xâm phạm lại vẫn phát ra thanh âm rên rỉ thoải mái, cô thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!

"Nghe nói em biết chuyện anh giúp em vào làm ở công ty của anh anh rồi hả?" Giọng nói của Yến Minh có chút áy náy.

"Ừm... A!" Áo lót bỗng nhiên bị thô lỗ kéo xuống, cô hoảng hốt thét lên, cảm giác xấu hổ khiến cho cô một lòng muốn chạy trốn, một lần nữa Yến Sở lại bắt được kiều đĩnh trước ngực cô, hung hăng xoa bóp.

"Có phải vì vậy mà em ghét anh không? Ở vài quốc gia ở Âu Mỹ cũng có công ty của anh trai anh ở đó, nếu như em làm ở công ty anh ấy thì tiền đồ sẽ rất phát triển..." Yến Minh muốn chính mình giải thích cho cô hiểu, nhưng ở đầu này có người đã sớm không chịu nổi một lần lại thêm một lần xâm phạm kịch liệt của Yến Sở.

"Em biết, em muốn nhanh chóng..." Còn chưa nói xong, Mộ Sở Văn đã không còn sức mà đứng vững, chỉ là người đàn ông phía sau vẫn không định buông tha cho cô.

Trong bóng tối, tay hắn nắm trọn toàn bộ.

Mãi đến lúc thân thể của cô dần dần nóng lên, ngón tay hắn chà đạp trên bộ ngực, lướt qua vùng bụng dưới phẳng lì, bàn tay to đánh thẳng xuống phía dưới khu rừng rậm.

"A! Không cần! Tôi muốn nghỉ việc!" Cô vừa hét lên thì ngoan tay thon dài của Yến Sở đã hung hăng áp trụ hoa hạch của cô rồi gia tăng tốc lực mà nắn nóp.

Hoa hạch mẫn cảm lần đầu tiên bị kích thích kịch liệt như vậy, Mộ Sở Văn rốt cuộc không nổi kiềm chế nổi nữa mà hô lớn thành tiếng, toàn thân giống như bị một dòng điện cao áp lưu thông qua không khống chế được mà run rẩy.

"Cô đã muốn nghỉ việc như thế, tôi liền một lần đem thân thể của cô triệt để chơi đến hỏng mới thôi!" Yến Sở âm thầm địa uy hiếp, một tay vẫn không ngừng bóp nặn hoa hạch, một cánh tay kia thì nhanh chóng cởi quần dài của cô ra để gia nhập chiến cuộc, đẩy ra hai mảnh mềm mại, miết chặt hoa hạch ở bên trong khiến cho cô vừa cảm giác đau đớn lại vừa có ức chế khoái cảm.

"A... Ách! Dừng tay! Anh dừng tay lại ──" cô đẩy hai tay của hắn ra nhưng không được, ngược lại buộc hắn lại dùng thân thể ép chặt cô dán lên tường.

Hạ thân của hắn cứng rắn cực kỳ rõ ràng, cơ hồ muốn đâm chọt vào giữa hai khe đùi của cô, dương v*t cực nóng cương cứng lên cơ hồ bị chạm tới cúc huyệt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.