Tokyo Hoàng Đạo Án

Chương 8: Ký ngạo




Mảnh ghép 56 : Bị thương

Tên đó nằm xuống với đôi mắt vẫn chưa nhắm hẳn nhưng hắn đã chết, một chàng trai bước vào và nhìn chằm chằm vào người con gái đeo mặt nạ kia, Băng nhận ra người đó chính là Phong và trong lòng Băng có gì đó rộn lên và thoáng cảm giác lo sợ, lo sợ vì nghĩ rằng Phong đã biết hoặc ngay lúc này đây Phong sẽ biết mình là ...cảm giác ấy đang rò rỉ nhưng kịp ngưng lại khi Phong lên tiếng.

- Cô đừng đụng đến những hạng người này !- Phong nói lạnh lùng và thoáng nghiêng đầu về phía trước như đang tìm kiếm một vật gì đó nhưng không phải, đó chỉ lạ phản xạ của Phong , phản xạ không điều kiện không lý do. Băng chợt lên tiếng và cố nói bằng giọng lạnh nhạt để Phong không phát hiện ra mình chính là Băng sau chiếc mặt nạ đó.

- Tôi biết - Băng cười nửa miệng,nụ cười bị che lấp bởi mặt nạ quỷ.

- Tôi có thể được biết mặt thật của cô? - Phong từ tốn nói dù từ tốn và nhẹ nhàng như vậy nhưng trong chất giọng của Phong không bao giờ thiếu một chút lạnh lùng

- Có lẽ chưa đến lúc đâu, rồi sau này cậu sẽ biết, tôi sẽ nhớ hôm nay cậu giết chết " bạn nhảy" của tôi - Băng nói rồi lạnh lùng bước về ghế ngồi ban nãy của mình

Phong lắc đầu một cách nhạt nhẽo và cười nửa miệng trước sự bí ẩn ấy.

- Cẩn thận - Băng chạy đến cạnh Phong và tiếp một nhát dao cho Phong, Phong đang chìm trong dòng suy luận về điều bí ẩn ấy thì có một tên lao như bay đến để đâm Phong

- Chị hai, chị hai, chị có sao không? - Mấy tên đàn em của Băng trố mắt sợ hãi, giọng run run lên và chạy tới đỡ Băng, Băng bị đâm không sâu lắm nhưng cũng đủ để máu thi nhau chảy , tụi đàn em lo lắng đến nỗi mất máu mà chết

- Cô có sao không? - Phong vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể, nhìn vết thương trên cánh tay Băng.

Băng chỉ lắc nhẹ đầu và nói không sao, không một ai biết sau chiếc mặt nạ ấy mặt Băng đã hoàn toàn biến sắc.

Nhìn cách ăn mặc và sự nhẫn nhịn vết thương của người con gái trước mặt. Phong bất giác nhớ Tường Vy da diết. Năm xưa Vy cũng có phong cách giống Băng như này trong bóng tối...mọi người đều gọi cô là nữ hoàng sắc đẹp trong bóng tối...nhưng tất cả đã tan biến mất rồi..đó chỉ còn là quá khứ..một quá khứ vấn vương đến tận bây giờ. Tim cậu nhói lên vì người con gái ấy. Thật sự đó là quá khứ đau khổ nhất của cậu...

- Đưa chị tao đến viện ngay - Một tên luống cuống

- Chị mày không phải chị tao chắc? - Tên khác gân cổ cãi lại rồi đỡ Băng dậy. Nhưng Băng phản đối kịch liệt

- Tôi không sao, tôi không muốn đến viện, hãy đưa tôi về bang.

- Cô...- Phong chưa nói xong thì Băng vỗ vào tay cậu và lạnh lùng

- Lần sau, hãy để ý hơn !

Phong cảm nhận được một chút gì đó thật quen...

Nói rồi Băng bước đi, định vui chơi hết đêm nay nhưng vì sự cố ấy lên Băng đã về sớm hơn dự định

- Chị hai, sao chị lại đỡ nhát dao đó cho hắn? - Tên đàn em của Băng nói với giọng tò mò

- Không phải việc của cậu, yên đi - Băng lạnh lùng quát làm tên đó sợ rùng mình, và trong tim Băng và lý trí của Băng cũng không có câu trả lời cho câu hỏi ấy, Băng cũng không biết vì sao trong lúc đó lại nhào đến đỡ nhát dao cho Phong..sau một hồi nhăn nhó vì vết thương, Băng trở lại khuôn mặt lạnh tanh đối diện trước Băng, vì Băng đeo mặt nạ nên trong bang không hề biết thái độ biểu cảm lúc đau hoặc lúc tức giận gương mặt Băng sẽ thế nào, nó có lạnh như đúng cái tên của cô hay sẽ nóng hơn nhiệt độ trong lò bát quái.

Phổ biến xong những công việc sắp tới, Băng rời khỏi bang mà không còn ai đưa về. Bóng dáng nhỏ thấp thoáng trong đêm tối và đôi tay vẫn rỉ máu, gió đến và đi, lạnh rồi lại thôi, sải bước đều trên đường cho đến khi về nhà.

Băng tháo băng tay ra và bôi thuốc lên, vết thương vẫn kích lên khi trời trở gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.