Tokyo Hoàng Đạo Án

Chương 6: Đoạt chí




Mảnh ghép 54 : Tại nhà quỷ

Tối...

Trong bóng đêm che phủ và bầu trời có ông trăng toả sáng cùng những vì tinh tú, mây đen phang phảng chút màu trắng đi nào nền trời không khác gì một bộ xương của rồng

Bốn chiếc mùi trần sang trọng đi vào bên trong căn biệt thự lung linh sắc đèn, những bàn tay rắn chắc mở chiếc cửa xe ra và đó chính là những bàn tay của 4 chủ nhân căn biệt thự này, theo sau là Lam và Băng

Bên ngoài thì nhiệt độ xuống rất thấp mà khi vào bên trong biệt thự, nhiệt độ như được tăng cao nhờ điều hoà tăng nhiệt bên trong, dù bên ngoài có âm bao nhiêu độ đi nữa thì vào bên trong mức độ trung bình vẫn là 30○C, có thể mặc đồ mùa hè vẫn không lạnh

Cánh cửa to tự động mở khi có người ấn đúng mật mã

" Bí mật thế này chắc có điều j bí ẩn lắm đây, sao giống mặt nạ quỷ thế nhỉ " - Dòng suy nghĩ của Băng trong 5s đã bị Ken dập tắt.

- Vào trong thôi bên ngoài lạnh lắm !

Băng cười và bước vào trong cùng Ken

Tất cả ngồi lại giữa phòng khách, bộ bàn ghế sang trọng quây lại thành nửa hình tròn và một vài chiếc ghế rát vàng có tấm nệm bên trên, phía trên là chiếc đèn chùm pha lê AP00 cap cấp và hiện đại nhất thế giới

Kiểu cách trang trí như một cung điện nguy nga khiến con người lạc vào là không muốn đi ra

- Anh Phong, anh đã về rồi hả, có biết em chờ anh lâu lắm không? - Uyên Nhi chạy đến ôm cổ Phong trong khi bên cạnh Phong là Băng, Uyên Nhi không may lên đã lỡ va vào người Băng, Băng chỉ xích ra rồi đứng dậy đi ra ghế bên cạnh Khánh

Uyên Nhi khá thân mật với Phong lên đã khiến cho 2 người hiểu lầm đó là Lam và Băng

- Sao em đến đây? - Phong gạt tay Uyên Nhi ra khỏi cổ rồi nói đều đều

- Em nhớ anh thì đến không được sao? - Nhi nũng nịu làm 3 boy kia ngay cả Phong cũng khó hiểu vì cô em họ này

- Ai vậy - Băng khẽ hỏi Khánh bên cạnh

- Uyên Nhi em họ của Phong đấy - Khánh nói đủ cho Băng và Khánh nghe thấy

- Sao..thế kia..?? - Băng ngước mặt nhìn những điệu sến chảy nước của Uyên Nhi mà không khỏi nghi ngờ quan hệ này, không đơn giản chỉ là anh em và có thể hơn thế nữa

- Tôi cũng không biết, tôi không rành tính của nhỏ Nhi - Khánh nói và lắc đầu, Băng thì gật đầu như hiểu

- Oh, 2 người này là bồ của anh nào vậy? - Uyên Nhi nói rồi cười, cô tự nhiên phát ngôn chữ '' bồ " khiến cả Lam và Băng đều thấy khó chịu

- Lam là của anh - Hiểu Vĩ kéo Lam vào lòng

- Còn...- Nhi chưa kịp nói thì Băng chặn họng

- Tôi chỉ là bạn của mấy người này chứ không là " bồ " của ai hết. Mà cô là " bồ " của anh nào? - Giọng nói của Băng cực kì lạnh cho đến khi Phong hiểu được sự khó chịu của Băng mới lên tiếng. Uyên Nhi chưa kịp đáp lại lời Băng

- Em về đi, hôm nay bọn anh có việc với nhau lên em không thể ở lại được.

- Em cũng là người một nhà mà sao không ở lại được chứ,việc gì mà em

không thể được biết - Uyên Nhi làm bộ điệu trẻ con giận dỗi nhưng thật sự là chả ai có thể nhường nhịn trẻ con bây giờ được

- Nghe không? - Phong lạnh lùng vô đối, lần đầu tiên Phong nói lạnh với Uyên Nhi như vậy khiến cô em họ khó chịu trong lòng

- Được em về, mai em lại đến anh nhớ ở nhà đấy! - Nói rồi Uyên Nhi cầm chiếc túi xách lên và chạy đến hôn má Phong rồi lượn luôn, cô đi đến cửa bỗng quay lại nói lớn

- Mai anh Phong dẫn em đi chơi nhà - rồi nháy mắt với Phong, trong cái nháy mắt ấy chứa đầy ẩn ý, Băng nhếch miệng vẽ lên nụ cười khó hiểu còn Ken nhìn vào nụ cười đó mà tim bất giác đau nhói.

Tất cả không nói gì cho đến khi Uyên Nhi khuất sau cánh cửa. Ánh mắt của Phong thay đổi quét vào luồng không khí một thứ gì đó lạnh buốt

- Tối nay Băng và Lam ở đây luôn đấy - Sau một hồi nói chuyện không ngừng nghỉ Hiểu Vĩ toe toét cười, đôi tay cậu vỗ vỗ sau lưng Lam

- Không - Băng nhanh chóng từ chối, đôi tay vẫn mon men ly trà nóng

- Không cũng phải ở lại, khoá hết cửa rồi - Hiểu Vĩ cười và nháy cho bọn vệ sĩ ra đóng hết và khoá hết cửa lại, mặt Băng và Lam đều tối sầm lại, chỉ có một mình Băng luyến thoắng đòi về còn Lam thì chịu trận dưới tay Hiểu Vĩ

" Tối nay 12h họp bang rồi làm sao đây, không thể ở đây được " - Băng nghĩ và cố tìm cách năn nỉ bọn kia cho về. Nói đủ điều năn nỉ đủ kiểu nhưng chỉ là con số 0. Băng bực mình đứng dậy đi thẳng lên trên lầu, đang tức lên không để ý mình đang đi đâu Băng đi thẳng về phía phòng của Phong, vừa rồi Phong có lên thay đồ nên không đóng cửa lại giờ thì tạo cho cơ hội Băng lao thẳng vào, căn phòng tối om Băng chỉ cảm nhận được chiếc giường êm ái, Băng lao mình lên giường lấy tay đập xuống nệm lia lịa rồi thầm kêu lên.

Phong cũng lên phòng vì tất cả ai về phòng ấy, Lam ở phòng kế bên Hiểu Vĩ, bước đến gần phòng mình, Phong phát hiện ra điều kì lạ là phòng không đóng cửa, Phong mới chợt nhận ra vừa rồi mình quên không đóng, tính ác quỷ cũng có lúc phải quên.

Phong bật điện nên, đèn điện sáng choáng làm Băng giật mình, Băng chỉ nằm ôm gối và nghĩ cách thoát thôi chứ chưa ngủ, vô duyên thật khi chưa biết đây là phòng của ai. Bốn con mắt mở to nhìn nhau

- Cô làm gì ở đây thế ?

- Thế còn cậu, cậu vào đây làm gì? đi ra tôi còn ngủ?

- Cô hay nhỉ? đây là phòng của tôi, tôi mới là người phải kêu cô đi ra đấy.

Băng ngạc nhiên há hốc mồm cựa người bật dậy

- Ơ ...Ơ...

- Ơ cái gì, thích ngủ cùng tôi hả ?- Phong nghiêng mặt mình sát mặt Băng, khoảng cách không xa và có thể nghe thấy nhịp tim ai đó đang đập rất mạnh.

- Vớ vẩn - Băng đạp vào chân Phong , chỉ cần một động tác nhún chân nhẹ và đưa tay giữ người Băng và theo chiều tay khiến Băng ngã xuống giường, Phong cười nhếch môi rồi ngả người nằm cạnh Băng, tay đưa lên trán quay sang nhìn Băng, con bé đang đỏ hết mặt

- Giờ thì có thể ra khỏi phòng tôi được rồi.

Băng choàng dậy và đấm mấy cái vào chân Phong rồi bước ra gần cửa, định đóng cửa lại nhưng nhớ ra điều gì đó, Băng lại ngó đầu vào trong

- Tôi ngủ phòng nào?

"Thế mà Khánh chỉ mình vào phòng này. Đúng là chết tiệt mà " - Băng suy nghĩ

- Bên cạnh - Phong buông gọn rồi với tay về phía sau tắt điện. Từ căn phòng sáng rực ánh đèn pha, đèn chùm..giờ chỉ còn màu đen của màn đêm, yên tĩnh và đâu đây mùi lạnh lùng vẫn bao phủ khắp căn phòng.

Phòng bên cạnh..đâu đó cũng bốc lên mùi lạnh lùng, Băng chìm vào trong suy nghĩ vẩn vơ và nghĩ đến buổi họp bang tối nay.

- Nếu mình chốn thì họ sẽ nghi ngờ , mà chốn cũng không chốn được, vệ sĩ đông thế kia - Băng lẩm bẩm bấu vào tấm rèm trước cửa kính và nhìn xuống cổng, đúng thật vệ sĩ đông quá trời

Khí trời còn se lạnh,không sao thoát được khỏi nơi này nếu không có sự cho phép của 1 trong 4 tên đó, chỉ còn Ken, Ken sẽ giúp được Băng nhưng Ken đã ngủ, Băng không nỡ đánh thức cậu dậy và cũng không muốn cậu sẽ gặng hỏi điều gì.Đợi cho thời gian trôi qua, đồng hồ tích tắc điểm 12h..

- Cho hoãn buổi họp bang hôm nay, bao giờ họp tôi sẽ nói - Băng lạnh lùng nói trong điện thoại , đầu dây bên kia chỉ kịp Vâng thì Băng đã cúp máy.Nhưng dù thế Băng vẫn không sao ngủ được, và bên kia, ác quỷ cũng thế mọi giác quan đang nghĩ về một người nhưng con người đó còn là dấu hỏi chấm.?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.