Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 42: Hm, i miss him




Nấu hơn hai tiếng, rồi để ra ngoài cho thoáng một tiếng, bánh ú của bọn Tiêu Quý rốt cuộc đã ra lò.

Cả phòng khách phảng phất mùi thơm ngọt ngào, mềm dẻo, thanh đạm, còn nán lại dư vị.

Tiêu Quý lấy ra hai cái bánh ú, bỏ vào trong bát nhỏ, mím môi cười cười, hai má lúm đồng tiền chợt hiện. Mai Phương đi rồi, Mễ Tu liền đi vào phòng ngủ, thời gian gần đây anh đặc biệt bận rộn, ngay cả lúc cùng ăn với Tiêu Quý cũng sẽ mang theo máy tính xách tay, nhìn xem bất cứ lúc nào, buổi tối lại thức đêm tăng ca, thâm quầng nhàn nhạt hiện lên dưới đáy mắt. Ngửi mùi bánh ú trong bát, Tiêu Quý đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của Mễ Tu, Mễ Tu nhà cô nỗ lực như vậy, cô rất đau lòng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy ngọt ngào không thôi.

Có một người, có thể vì tương lai của bọn họ mà cố gắng phấn đấu, mặc dù chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi tấm lòng sâu sắc này.

Tiêu Quý bưng bát lên, le lưỡi với Tiểu Mã Ca, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ của Mễ Tu, tự động che chắn tiếng huýt sáo hạ lưu của Hầu Tử.

Đẩy cửa ra, cô nghiêng đầu nhìn xem, Mễ Tu nhà cô đang tập trung tinh thần gõ lách cách với máy tính, tuy rằng cô nhìn không hiểu, nhưng cảm thấy dáng vẻ của anh rất lợi hại.

Ừ, không hiểu gì nhưng cũng biết là anh lợi hại!

Tiêu Quý đóng cửa đi vào, một tay bưng bát, một tay bịt mắt Mễ Tu, cố ý hạ giọng nói: “Đoán xem ta là ai, đoán đúng sẽ có thưởng.”

“Ừm…chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé của nhà anh?” Mễ Tu bật cười, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Quý, vừa mềm lại ngứa.

“Bingo! Mễ Tu nhà em rất thông minh!” Tiêu Quý cười sung sướng, cô cúi người tiến đến cổ Mễ Tu: “Phải thưởng cho này.”

“Chụt!” Cô hôn xuống, âm thanh vang dội cả phòng.

Khoé môi giương lên độ cong dịu dàng, Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, đặt bên môi mình hôn xuống. Từ ngón tay này đến ngón tay khác, mềm nhẹ lại triền miên, giống như bông liễu bay xuống, nhẹ như cánh ve, khiến lòng người bay bổng. Lưu luyến tới lòng bàn tay, xúc cảm trắng mịn, có nhẹ có nặng, cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng nóng, giống như nụ hôn nhẹ nhàng kia, là ngọn lửa rơi vào đáy lòng.

Tiêu Quý hai má ửng đỏ, mặc cho Mễ Tu tác quái trong lòng bàn tay cô, đôi mắt hơi nheo lại, rồi tựa vào vai Mễ Tu, cơ thể ngày càng mềm nhũn.

Bàn tay kia bưng bát suýt nữa là rớt xuống sàn nhà. Tiêu Quý vừa lúc tỉnh lại, mở to hai mắt, cô chớp chớp, cụp mắt nhìn về phía Mễ Tu, thấy anh đang ngậm ngón tay mình, mắt nhắm lại, có vẻ say mê.

“Cái kia…” Tiêu Quý thở nhẹ ra tiếng, yếu ớt nói.

“Hửm?” Mễ Tu trả lời không rõ ràng, nhẹ nhàng cắn một ngón tay của Tiêu Quý.

“A Tu… Anh có thể đừng ăn em trước không, ăn bánh ú nhé?” Tiêu Quý cắn răng, hỏi.

“…” Mễ Tu lấy tay Tiêu Quý ra, quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẫm giống như vực thẳm không đáy.

“…Lát nữa bánh ú sẽ nguội…” Tiêu Quý nói chầm chậm.

Mễ Tu thở dài, em đã nói là ăn em, bây giờ bảo anh làm sao ăn bánh ú chứ. Tầm mắt anh liếc về phía cửa, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài, Mễ Tu lại thở dài, quên đi, anh cũng không muốn biểu diễn cảnh xuân trực tiếp cho người khác xem.

“Em không lấy đũa, anh phải ăn thế nào đây?” Mễ Tu kéo nhẹ, Tiêu Quý xoay người ngồi trên đùi anh.

“Ách… Em lột lớp lá ra rồi cầm cho anh ăn được không?” Tiêu Quý vô tội chớp mắt, cụp mắt nhìn Mễ Tu.

“Được.” Mễ Tu dịu dàng nói.

Tiêu Quý cười đáng yêu, buông bát xuống, cô lột lớp lá của một cái bánh ú, cẩn thận lộ ra một góc bánh, đưa tới bên miệng Mễ Tu, hai má lúm đồng tiền như gọi mời.

Mễ Tu không chớp mắt, nhìn cô gái gần ngay trước mắt, trong hơi thở là mùi hương của bánh ú, anh cắn một miếng, nong nóng, dinh dính, tiến vào trong dạ dày, lại tràn đầy mùi vị của Tiêu Quý.

“Ăn ngon không?” Tiêu Quý chờ mong nhìn Mễ Tu, hỏi.

“Ừ, ngon lắm.” Mễ Tu nuốt miếng bánh ú, bên môi còn dính một tí gạo nếp.

“Em biết ăn ngon mà, đây là do anh gói đấy!” Tiêu Quý tự hào khoe khoang, lại lột ra một góc khác, đưa tới bêm miệng Mễ Tu.

“Em không ăn sao?” Mễ Tu hỏi.

“Em muốn nhìn anh ăn!” Tiêu Quý nghiêng đầu, dáng vẻ lanh lợi.

“Được.” Mễ Tu nhẹ nhàng đáp, cắn miếng tiếp theo, rồi anh vươn tay giữ chặt gáy Tiêu Quý.

Tiêu Quý không kịp nhắm mắt lại, mở to đôi mắt tròn, cô nhìn Mễ Tu nhà cô, cảm nhận được sự khuấy trộn của dinh dính ngọt ngào trong miệng, bất giác nuốt xuống, kể cả nước bọt Mễ Tu đút cho cô.

Trong miệng không còn gì nữa, Mễ Tu vừa tách ra liền tì trên trán Tiêu Quý, hơi nóng hà ra trên gương mặt Tiêu Quý, kể cả trái tim đang nóng cháy.

“Ăn ngon không?” Mễ Tu hỏi.

“Ừ, rất ngon.” Tiêu Quý nhẹ giọng đáp, ánh mắt vô cùng trong suốt: “Có thể ăn thêm một miếng nữa không?”

Mễ Tu khàn khàn bật cười, xoa nhẹ gương mặt Tiêu Quý, dung túng lại nuông chiều nói: “Được, ăn bao nhiêu cũng được.”

“Ừm, còn phải ăn như lúc nãy ấy…” Tiêu Quý nói thêm.

Trái tim Mễ Tu trở nên ngọt lịm, đôi mắt không rời khỏi Tiêu Quý chút nào, anh cắn miếng bánh ú tiếp theo, hơi hé môi, rồi tiến đến bên miệng Tiêu Quý.

Tiêu Quý hé mở đôi môi đỏ mọng, chờ đợi hương vị ngọt ngào sắp đưa vào miệng.

“Ấy…Tiểu Kê à, tớ thật sự không muốn quấy rầy cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu đâu, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… đã muộn rồi, ký túc xá trường có giờ giới nghiêm, bọn tớ thật sự không muốn ngủ ngoài đầu đường…”

Hai người đang mở miệng chợt ngẩn người, Mễ Tu không kịp nhai mà nuốt thẳng miếng bánh ú vào trong miệng, một chỗ nào đó khô nóng liền biến mất trong nháy mắt, không còn chút dấu vết.

Trên đường trở về trường, Hầu Tử thường thường hướng về phía Tiêu Quý cười bỉ ổi, giống như là con mèo hoang ăn vụn.

Tiêu Quý im lặng không nói gì, chỉ đành nhớ mãi dư vị của miếng bánh ú ngon miệng không ăn được trong đầu mình.

Hu hu hu, vì sao chỉ có một miếng…

Sát giờ giới nghiêm, bọn họ đã trở về trường, mỗi người tự thay đồ ngủ, Tiểu Mã ở trên giường kiên trì tập yoga trước khi ngủ, Mị Mị cầm một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, đọc say sưa, Hầu Tử, ặc, bỉ ổi bò lên giường Tiêu Quý, nhìn cô thay đồ ngủ…

Tiêu Quý bình tĩnh mặc đồ ngủ vào, nghiêng mặt nhìn Hầu Tử, không có chút biểu cảm, từ trong ra ngoài đều phát ra ý tứ, mời cậu đi dùm, được không, được không, được không???

“Tiểu Kê à, cậu biết mà, đường tình của tớ gập ghềnh…” Hầu Tử dựa trên vai Tiêu Quý, ra vẻ đáng thương.

“Cậu tránh ra, được không!” Tiêu Quý hoàn toàn không muốn biết sự gập ghềnh của Hầu Tử.

“Hu hu hu…Tiểu Kê không thương người ta, người ta lận đận mà…” Hầu Tử lau khoé mắt, uốn éo cơ thể.

Tiêu Quý cảm nhận được chiếc giường rung rung, bất đắc dĩ đỡ trán, nói: “Cậu muốn thế nào…”

“Cậu và Mễ Tu ở trong phòng ngủ làm gì đấy!!!” Hầu Tử lập tức sinh khí dồi dào, mở to con mắt, đồng tử lộn vòng, lóng lánh nhìn Tiêu Quý.

Tiêu Quý chớp mắt, nhìn Hầu Tử vài giây, sau đó thong dong hất khuôn mặt của cô ra, rồi nằm cứng đơ trên giường, nhắm mắt lại.

Hầu Tử…

“Hừ, keo kiệt, không biết chia sẻ, sau này người ta không chơi với cậu nữa! Người ta phải đi xem GV (gay videos), quả nhiên cái đó mới là tình yêu thuần khiết!” Hầu Tử kiêu ngạo hừ nhẹ, mau chóng xuống giường, rồi nằm bò trên giường mình mở máy tính.

“Hừ, keo kiệt, quỷ hẹp hòi! Người ta phải vào diễn đàn trường khiếu nại cậu!” Hầu Tử bĩu môi, hai tay linh hoạt gõ bàn phím.

Tiêu Quý tiếp tục im lặng, nằm cứng đơ.

Tiểu Mã Ca tiếp tục vui vẻ tập yoga.

Mị Mị tiếp tục chăm chú đọc sách.

Năm phút sau.

“Tiểu Quý, mau tới đây xem bài viết này trên diễn đàn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.