Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 10: The man in pink jeans




Sau khi trải qua buổi chiều chấn động lòng người kia, toàn thân Tiêu Quý không thoải mái lắm.

Cô thề với ánh đèn, cô thật sự không ngờ mình lại như vậy… Cho dù thế, còn suýt nữa bị Hầu Tử bắt gặp, cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu Hầu Tử đến sớm vài giây, cô…làm sao nhìn người khác chứ.

Vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

Tiêu Quý ủ rũ khuấy cá viên chiên trong bát, lúc này ngay cả món lẩu cô thích ăn nhất cũng không thể cứu vãn thần kinh mẫn cảm của mình, cảm thấy có người đang nhìn cô, hơn nữa chỉ cần có ai nói chuyện với cô thì toàn thân cô sẽ căng thẳng, giống như câu tiếp theo của người kia sẽ thốt lên rằng “Sao quần Mễ Tu ướt thế”.

Cô…thật sự không phải cố ý đâu, thật không phải mà…

Tiêu Quý u oán liếc nhìn Mễ Tu nhà cô ngồi bên cạnh đang nói chuyện với Du Phong, cô nhịn không được mà oán thầm, nói thế nào anh cũng là kẻ đầu sỏ, có thể ngượng ngùng hoặc là áy náy một chút được không, cho dù hơi mất tự nhiên cũng được mà. Tiêu Quý nhớ lại sắc mặt tự nhiên bình tĩnh của anh khi nói với Hầu Tử không cẩn thận đổ nước làm ướt quần, cô đã muốn hỏi anh một câu, vậy anh uống bao nhiêu?

Quả nhiên đàn ông vào đêm trăng tròn sẽ hoá thành cầm thú, không phải đêm trăng tròn…sẽ càng cầm thú hơn!

“Sao em ăn ít vậy?” Mễ Tu ý thức được Tiêu Quý đang nhìn mình, anh quay đầu, cười dịu dàng với cô.

“Ăn không vô.” Tiêu Quý yếu ớt nói. Đây chính là sự thật, thử hỏi buổi chiều trải qua một màn hoảng hồn như vậy, ai còn có thể ăn uống no say ngốn nghiến.

“Không phải em thích món lẩu nhất à, sao lại ăn không vô?” Mễ Tu khẽ cười, hai tròng mắt ánh lên ý cười. Anh đương nhiên biết trong lòng Tiêu Quý đang suy nghĩ gì, nói thật, anh cũng không ngờ cô lại high như vậy, anh cũng là lần đầu làm chuyện như thế, không ngờ hiệu quả tốt như vậy.

Nghe thấy tiếng cười như có như không của anh, Tiêu Quý trừng anh, chu cái miệng nhỏ nhắn, ở dưới bàn đạp chân anh một cái.

Đạp mạnh một cái, ai cho anh cười, có cái gì buồn cười, đều tại anh, đều tại anh!

“Á, ai đạp chân tôi?” Đường Tam Thận ngồi đối diện Tiêu Quý đột nhiên hô to một tiếng.

“…” Tiêu Quý lặng lẽ thu chân về.

Mễ Tu lắc đầu bật cười, anh vươn tay xoa tóc Tiêu Quý, đầy vẻ nuông chiều. Anh gắp một miếng thịt bò vào trong bát Tiêu Quý, đến gần bên tai cô nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng giận nữa.”

Tiêu Quý nhìn anh, nũng nịu hừ một tiếng, đôi mắt to trong sáng óng ánh, giống như đang nói, bây giờ mới biết xin lỗi, muộn rồi.

“Lần sau anh chậm một chút.” Mễ Tu nói thêm, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt thâm trầm.

“…” Tiêu Quý cắm một chiếc đũa trên miếng thịt bò, tiếp tục trừng anh.

“Tôi nói này, vợ chồng son hai người nói gì mà nhỏ xíu thế, để cho chúng tôi cùng nghe đi!” Đường Tam Thận vừa nhai vừa nói, hai má phồng lên.

“Sư phụ, thân là người xuất gia không thể lưu luyến hồng trần thế tục đâu!” Hầu Tử ăn uống no đủ, sức lực dồi dào.

Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý ở dưới bàn, âm thanh mềm mỏng nói: “Được rồi, hôm nay sinh nhật em, vui vẻ một chút, hửm.” Nói xong, anh bóp nhẹ lòng bàn tay cô, ý cười trên khoé môi càng dịu dàng hơn.

Tiêu Quý khẽ cắn môi, kỳ thật cô cũng không giận dỗi, chỉ là rất ngượng ngùng, dù sao loại chuyện này xém chút bị người khác bắt gặp, lại là bạn cùng phòng của mình, bất cứ ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ đứng ngồi không yên. Tiêu Quý bĩu môi về phía Mễ Tu, làm nũng nói: “Em muốn uống đồ uống của anh.”

“Được, uống cái gì cũng được cả.” Mễ Tu cười yêu chiều, lấy đồ uống trước mặt mình đưa tới bên miệng cô.

Tiêu Quý liền uống một ngụm lớn trong tay Mễ Tu, ánh mắt chớp chớp nhìn anh.

“Mẹ nó! Cô đổ nước lên quần tôi rồi!” Đường Tam Thận đột nhiên hướng về phía Hầu Tử hô to một tiếng.

Tiêu Quý còn chưa kịp nuốt xuống đồ uống thì đã phun toàn bộ trên mặt Tam Thận…

“…” Đường Tam Thận vô tội lại không biết làm sao mà quay đầu qua, đờ người nhìn Tiêu Quý, trên mặt chảy xuống chất lỏng màu vàng.

“…Tôi xin lỗi.” Tiêu Quý che miệng, ấp úng nói.

Đổ nước lên quần, thật sự là tà ác mà!

Bởi vì Đường Tam Thận, thiếu chút nữa đã hất bàn lẩu liên hoan kết thúc ngày 11 tháng 11, cũng không biết là ai đề nghị, bọn họ ngồi quanh sofa đùa chán rồi lại bắt đầu chơi trò trêu chọc, truth or dare.

Vì tôn trọng cô gái mừng sinh nhật hôm nay, mọi người nhất trí quyết định để Tiêu Quý tuỳ ý chọn người hỏi một vấn đề, nếu người kia không muốn trả lời thì có thể tuỳ tiện chỉ định người đó làm một việc.

Tiêu Quý chớp mắt, nhìn lướt qua một vòng mọi người đang ngồi, tầm mắt dừng lại ở trên người Mễ Tu ngồi cạnh cô.

Chẳng lẽ cô phải vì đại nghĩa không quản người thân? Trong nháy mắt mọi người hăng hái sôi nổi, chớp mắt chờ xem kịch vui.

Tiêu Quý cười ngọt ngào, thong thả nhìn về phía Đường Tam Thận trốn cô xa nhất, nói: “Tôi muốn véo mặt anh.” Đây chính là ý tưởng cô đã nghĩ ra khi gặp mặt Đường Tam Thận lần đầu tiên.

Đường Tam Thận xù lông, rề rà đứng lên, chỉ vào mũi Tiêu Quý, quát: “Em…trước mặt chồng em sao lại có thể trêu chọc đàn ông khác!” Nói xong, anh ta trừng mắt về phía người anh em tốt của mình.

“Tôi không ngại, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.” Mễ Tu không ngẩng đầu nói.

“…” Trong phút chốc, Đường Tam Thận nản lòng, quả nhiên con gái giang hồ không có tình cảm chân thật.

Đường Tam Thận ủ rũ đi qua, coi thường cái chết mà đưa mặt đến gần, chờ đợi mình bị trêu chọc.

Tiêu Quý chớp mắt rồi lại chớp mắt, cô vươn tay, nắm lấy véo một vòng. Tốt lắm, làn da thật đẹp như trong tưởng tượng.

Đường Tam Thận bụm mặt, rưng rưng nước mắt trở về chỗ, các người đều là kẻ xấu!

Sau đó trò chơi chính thức bắt đầu.

“Mễ Tu, xin hỏi lần đầu tiên anh hôn Tiêu Quý là lúc nào?”

“Hầu Tử, hãy gọi điện thoại cho một bạn học nữ thời trung học của cậu, nói với cô ấy, kỳ thật tớ thầm mến cậu đã lâu rồi.”

“Tiểu Kê, thể lực của Mễ Tu nhà cậu được không?”

“Đường Tam Thận, lại đây cho tôi véo một chút…”

Lần này, Tiểu Mã Ca rút ra lá bài cao nhất, mà lá bài thấp nhất lại là Du Phong từ nãy đến giờ vẫn rất may mắn.

Tiểu Mã Ca nhíu mày nhìn anh ta, nhếch môi cười quỷ quái, hỏi: “Có phải anh thích Mị Mị nhà chúng tôi không?”

Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Du Phong.

Du Phong dường như cũng không ngờ Tiểu Mã Ca sẽ hỏi như vậy, anh ta hơi ngớ ra, sau đó khẽ cười, rồi nhìn về phía bạn học Mị Mị sắp nằm rạp trên mặt đất.

Đáp án không cần nói cũng biết!

Tiểu Mã Ca cười đắc ý, cô biết ánh mắt hai chiều của cô không phải chỉ để trưng thôi.

Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, rồi cùng nhìn về phía Mị Mị, nhà chúng ta có con gái mới trưởng thành a!

“Đau lòng biết bao…” Tiêu Quý dựa vào trong lòng Mễ Tu, vừa cười vừa lắc đầu.

“Em chính là tất cả của anh…” Tiểu Mã Ca nâng cằm Mị Mị, hát lên.

“Xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua….” Hầu Tử đứng dậy, giậm chân trên bàn, tiến vào trạng thái điên cuồng.

“…” Mọi người….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.