Tôi Yêu Em! Cô Bé Hai Tính Cách

Chương 36: (Quyển II: Chân Giả Nguyệt)




Đức thánh đưa tay ra phía trước, ánh sáng vàng nâu liền theo tay ông chiếu thẳng vào người Nhật Duật. Ánh sáng đó không quá chói, không quá nóng bỏng. Khi được nó tràn tới bao phủ xung quanh thân thể, Chiêu Văn Vương liền cảm thấy hết sức khoan khoái, nhẹ nhàng. Những cơn đau đớn sâu tậm tâm can của chàng do sấm sét gây ra, sau khi tiếp xúc với ánh sáng vàng nâu đã dịu đi rất nhiều. Tựa hồ như lũ hung hăng, bạo ngược được đưa vào khuôn phép, trở nên hiền lành hơn bội phần.

Hồi lâu sau, đức thánh Tản rút tay lại, tia sáng vàng nâu cũng biến mất.

- Ta đã truyền cho ngươi Địa Linh Thần khí. Thần khí này là do khí thiêng hàng nghìn năm trên đỉnh Tản Viên hợp lại mà thành nên vô cùng thuần khiết. Nó là khắc tinh của các tia sét còn đọng trong cơ thể ngươi. Tuy ngươi đã có kim đan Tử Chu Sa hỗ trợ hấp thụ sấm sét, nhưng bẫy sấm sét có uy lực kinh khủng, vẫn để lại một số lượng lớn các tia sét trong Đan Điền, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay ra cắn xé khắp kỳ kinh bát mạch. Nay Địa Linh Thần khí sẽ trợ giúp ngươi khống chế triệt để tia sét. Từ giờ chỉ trừ khi ngươi muốn phóng sét để tấn công, còn không tia sét sẽ không tự động tác oai, tác quái nữa. Địa Linh Thần khí cũng sẽ giúp hấp thu hết chất độc trong phế, như vậy là ngươi đã gỡ bỏ được gánh nặng nơm nớp lo mất mạng.

Nhật Duật nghe đức thánh nói thế thì lòng vui mừng khôn xiết. Lần này thật là may mắn, không những hết hẳn chất độc trong người mà chàng lại còn có thêm khả năng phóng ra sấm sét. Chiêu Văn Vương đã biết tia sét lợi hại đến nhường nào, giờ đây có thể tùy ý sử dụng thì chẳng phải đã từ người bình thường biến thành thần tiên sao? Đúng là chuyển hại thành lợi mà còn là mối lợi vô cùng to lớn.

- Sét trong người ngươi còn có tính năng hút các tia sét khác ngoài tự nhiên. Vì thế khi phóng ra hết sét, ngươi có thể hấp thu thêm sấm sét của tự nhiên, và dùng Địa Linh Thần khí cũng như Nghịch Chuyển Khí để giữ chúng lại trong Đan Điền. Lão Đạo đã kể cho ta về việc truyền Nghịch Chuyển Khí cho ngươi rồi, nhưng để kết hợp tốt với Địa Linh Thần khí nhằm khống chế sấm sét thì cần thêm một số biến đổi khác. Tình thế hiện giờ rất cấp bách, ta không có thời gian giảng giải kỹ cho ngươi được. Vì thế ta sẽ truyền miệng cho ngươi toàn bộ phương pháp, ngươi phải tự mình học hỏi, hiểu được bao nhiêu đều phụ thuộc vào bản thân ngươi thôi.

Đức thánh Tản nói xong thì đọc ngân nga một tràng dài. Nhật Duật tập trung tinh thần để hết sức ghi nhớ nhưng rồi chàng chợt ngẩn người ra, không hiểu bằng cách nào mà những thứ dài dòng rắc rối đức thánh vừa đọc lại tự động khắc sâu vào trí óc chàng như từng nhát dùi đục lên đá.

Lát sau giọng đọc trầm trầm của đức thánh dừng lại. Nhật Duật liền nhắm mắt suy nghĩ, mang những thứ được khắc rõ vào đầu ra xem xét lại một lượt. Thời gian dần dần trôi, khuôn mặt Nhật Duật ban đầu tràn ngập sự ưu tư, sau mới từ từ giãn ra rồi cuối cùng nở thành nụ cười sung sướng.

Chiêu Văn Vương mở mắt, thấy trước mặt là ánh nhìn hiền từ của đức thánh.

- Thế nào rồi?

- Đa tạ đức thánh, kẻ phàm này tạm thời đã hiểu được một chút vỏ ngoài. Tin chắc khi huy động sấm sét có thể miễn cưỡng thành công.

Đức thánh nghe thế thì gật đầu, nói:

- Như thế là được rồi. Khẩu quyết và cả diễn giải ta đều đã khắc sâu vào tâm trí ngươi, hàng ngày rỗi cứ nhớ lại mà luyện tập. Địa Linh Thần khí tu luyện thì khó chứ sử dụng không khác khí công là mấy, chỉ cần tập thường xuyên thì sẽ dễ dàng thuần thục. Thời gian không còn nhiều, các ngươi chuẩn bị lên đường đi.

Đức thánh vừa dứt lời, một vòng xoáy tròn đột ngột hiện ra hút cả người Nhật Duật vào bên trong. Đến khi Chiêu Văn Vương ý thức được xung quanh thì đã thấy mình trở lại chính điện từ lúc nào.

Đức thánh Tản vẫn ngồi yên ổn trên tấm nệm cỏ như chưa hề di động một li. Ngài hướng về phía Nhật Duật và Ngô Soạn nói:

- Các ngươi về Thăng Long mau kẻo không kịp, lấy ngựa Hồng Mao mà đi.

Đoạn đức thánh phất tay, Bạc Nương từ nệm cỏ dướt đất nhẹ nhàng bay lên nằm trên tay Nhật Duật. Nàng ú ớ cựa mình rồi mở mắt:

- Ta… Ta đang ở đâu đây? Mèo già đâu rồi?

- Chạy mất rồi, chúng ta cùng đi săn mèo nào. - Nhật Duật cười lớn rồi đặt Bạc Nương xuống đất. Bạc Nương tựa vai chàng tự đứng dậy.

- Phiền Lão Đầu Tử giải huyệt Vi Mai giúp. Nàng biết rất rõ về Hộp Rồng và Hắc Hổ, đi theo chắc chắn có ích.

- Tất nhiên, tất nhiên. - Lão Đầu Tử gật gù, quay người bước ra phía cửa.

Nhật Duật vái chào đức thánh, rồi dẫn Bạc Nương cùng Ngô Soạn đi theo.

* * * * *

Lúc ba người bọn Nhật Duật ra đến chỗ thuyền lá đã thấy Vi Mai ngồi trên mạn thuyền chỉnh lại đầu tóc. Lão Đầu Tử đứng bên cạnh nàng cười hề hề.

- Mấy đứa nhóc các ngươi mau lên đường sớm kẻo lại mất dấu Hắc Hổ.

Nhật Duật gật đầu, đoạn hỏi:

- Thưa Lão Đầu Tử, vì sao trên đảo thánh mọi người lại gọi ông là lão Đạo vậy? Thực sự thì ông là ai?

Ngô Soạn nghe thế thì trố mắt ra nhìn Chiêu Văn Vương như quái vật:

- Ngươi không biết sao? Đây chính là đức Đệ Tam trong Tứ Bất Tử, Đạo Tổ Chử Đồng Tử.

- Cái gì? - Cả Duật lẫn Mai đều hoảng hốt kêu lớn.

- Hôm nay là Tứ Bất Tử Hội, mấy năm rồi mới có một lần. Ngoài đức thánh Tản Viên Sơn Tinh và đức Đạo Tổ Chử Đồng Tử ra, còn có đức Phù Đổng Thiên Vương Đổng Sóc và đức Không Tăng Nguyễn Minh Không, các ngươi đã gặp qua chưa?

Nhật Duật nghe Ngô Soạn nói thế thì lắc đầu. Khi Phù Đổng Thiên Vương và Không Tăng bước vào hậu điện thì chàng đang bị vây khốn trong bẫy sấm sét nên không biết. Đến lúc này, cả Mai và Duật vẫn không thể ngờ ông lão có vẻ ngoài tưng tửng kia lại là đức Đạo Tổ trong Tứ Bất Tử “Tản, Đổng, Đạo, Không” uy danh lừng lẫy.

Đạo Tổ bất chợt lên tiếng:

- Các ngươi cứ gọi ta là Lão Đầu Tử thôi. Tên Đạo Tổ ta đã bỏ không dùng từ lâu rồi, rắc rối lắm.

Đạo Tổ lắc đầu, đoạn phất tay thu thuyền lá trở về thành chiếc nón đội lên đầu.

- Mấy đứa nhóc nhà ngươi mau tới thành Thăng Long đi, sử dụng ngựa Hồng Mao sẽ sớm bắt kịp Hắc Hổ thôi. À, còn việc này nữa… - Đức Đạo Tổ nói đoạn quay sang Nhật Duật – Vòng tràng hạt đen của ngươi đã bị Không Tăng thu lại. Chiếc vòng đó ngày xưa vốn do lão sư già lấy sắt tốt trong kho của quân Tống mà rèn nên, rồi tặng nó cho thái tử nhà Lý, không hiểu sao bây giờ nó lại rơi vào tay ngươi. Nếu ngươi muốn lấy lại tràng hạt thì khi về Thăng Long tới chùa Báo Thiên tìm lão ta mà đòi. Thôi các ngươi mau đi đi, ta có chuyện cần bàn tiếp với đức thánh.

Nói dứt lời Đạo Tổ quay lưng bỏ đi, chỉ vài bước đã xa bọn Nhật Duật.

- Chúng ta cũng đi thôi. - Ngô Soạn nói đoạn chắp tay làm phép. Một phần đất đá của đảo thánh dưới chân mọi người tự động tách ra, rơi nhanh xuống phía dưới.

Bay xuyên qua tầng mây trắng, bọn Nhật Duật hạ xuống đỉnh Tản Viên. Phần đất đá kia sau khi xong nhiệm vụ thì bay lên trời, quay lại về phía đảo thánh.

Mọi người lững thững đi xuống núi, Nhật Duật quay sang Ngô Soạn hỏi:

- Phán sự có biết vì sao mà đức Đạo Tổ luôn tránh tiết lộ thân phận, tự xưng là Lão Đầu Tử không?

Ngô Soạn nghe vậy liền cười hà hà, đáp:

- Đức Đạo Tổ không những là người đầu tiên tu đạo mà cũng là người đầu tiên theo Phật ở phương Nam này. Dù bất kể là Đạo hay Phật thì ngài ấy cũng xứng đáng được tôn làm ông tổ. Người tu Đạo luôn cầu trường sinh vì thế bất kỳ đạo sĩ nào ở phương Nam đều lấy đức Đạo Tổ làm mục tiêu phấn đấu. Khi nghe tin đức Đạo Tổ xuất hiện tại đâu là bọn họ nhao nhao bu lại, rồi lại còn cả các nhà sư cũng kéo đến xin học. Nhiều khi cả tăng, cả đạo cãi vã nhau ầm ĩ trước mặt đức Đạo Tổ. Đức Đạo Tổ vì ngán gặp phải rắc rối phiền phức nên toàn tự xưng là Lão Đầu Tử.

Nhật Duật gật gù.

- Ra là vậy.

Bốn người gia tăng tốc độ. Vừa đi Nhật Duật và Vi Mai vừa hỏi chuyện Bạc Nương. Bạc Nương ấp úng kể qua loa. Thật ra thì nàng chẳng biết gì lắm, vì Hắc Hổ trừ buổi tối bắt dăm ba con thú nhỏ nướng lên cho nàng ăn, thời gian còn lại đều điểm huyệt nàng hôn mê để tránh gây chuyện. Kể cả khi Hắc Hổ bị Ngô Soạn đánh đuổi, đoạt lại Bạc Nương, cho đến khi Nhật Duật cứu nàng ra khỏi bẫy sấm sét, Bạc Nương đều không biết tí gì. Duật và Mai gật gù, cùng kể lại chuyện trên đường đi theo dấu vết của Hắc Hổ tới ngã ba Trung Hà, rồi lên núi Tản Viên ra sao. Ba người dù sao có chút sống chết cùng nhau nên lần tái ngộ này tỏ ra rất thân thiết.

Đi được nửa ngày, mọi người xuống đến chân núi. Ngô Soạn tiếp tục dẫn đường đưa cả bọn tới khu nhà xây từ thời Lý để cho khách thập phương có chỗ trú chân mỗi khi tới núi Tản Viên lễ bái.

- Giờ không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi tại nơi này. Ngày mai vào lúc chính ngọ là khi ngựa Hồng Mao tới đồng cỏ gần nơi đây, chúng ta ra đấy và tùy theo duyên số của từng người mà chọn con ngựa phù hợp. - Ngô Soạn thản nhiên nói.

Nghe Ngô Soạn nói vậy, Nhật Duật ngạc nhiên hỏi lại.

- Nói vậy tức là ngựa Hồng Mao không phải do đức thánh Tản nuôi dưỡng mà là ngựa hoang ư?

Ngô Soạn nghe thế thì quay sang chàng, đáp.

- Ở núi Tản Viên của chúng ta tất thảy mọi thứ đều thuận theo tự nhiên. Mọi loài sinh vật đều có tinh thần riêng. Chúng theo chúng ta vì tự nguyện, chứ không phải vì bị thuần phục hay ép buộc. Những con ngựa Hồng Mao này đều là loại sinh vật có sẵn thần khí từ lúc mới sinh ra, vì thế con nào cũng là linh thú. Đức thánh Tản tuy cai quản bầy ngựa Hồng Mao, nhưng đối với chúng như tướng quân với binh sĩ dưới quyền, chứ không phải như con người đối với thú vật. Tuy đức thánh đã cho phép các ngươi được sử dụng ngựa Hồng Mao nhưng nếu duyên không đủ thì các ngươi cũng không thể nào cưỡi lên lưng bọn chúng được.

Nhật Duật nghe thế thì nói.

- Thưa phán sự, tôi muốn hỏi một câu. Có phải bọn ngựa Hồng Mao này là con cháu của giống ngựa Chín Hồng Mao trong truyền thuyết không?

Ngô Soạn cười, đáp.

- Phải mà cũng không phải. Ngựa Hồng Mao là linh thú còn ngựa Chín Hồng Mao lại là thần thú. Mấy trăm, mấy nghìn năm trong đàn Hồng Mao mới sinh ra được một con Chín Hồng Mao. Ngựa Hồng Mao bình thường đã vốn là ngựa chiến, ngày đi mấy chục dặm không nghỉ, nhưng ngựa Chín Hồng Mao mới thực xứng danh ngựa thần, nó có thể đi liên tục cả trăm dặm không mỏi. Không những thế, ngựa Chín Hồng Mao còn có thể xông pha chiến trường, đấu được với cả voi chiến. Có thể nói ngựa Chín Hồng Mao là con thần mã vô địch thiên hạ. Phương Bắc khi xưa cũng có một con Chín Hồng Mao nổi tiếng là con Xích Thố. Phương Nam thì từ ngàn đời nay mới chỉ xuất hiện hai con Chín Hồng Mao. Một con là lễ vật đức thánh Tản dâng Hùng Vương thứ mười tám để cưới mỵ nương Ngọc Hoa. Con còn lại chính là Ngọc Phong, chiến mã trước đây của đức thánh.

Nhật Duật vốn là tướng quân nghe nói đến ngựa quý thì vô cùng ngứa ngáy. Tuy biết Hồng Mao là loại ngựa tốt vào loại bậc nhất nhưng chàng vẫn thầm hy vọng mình có duyên gặp được con Chín Hồng Mao huyền thoại. Mọi người trò chuyện về đề tài ngựa Hồng Mao xong thì tất bật sửa soạn phòng ốc, chuẩn bị bữa tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.