Tôi Yêu Em! Cô Bé Hai Tính Cách

Chương 15: (Quyển I: Quỷ Tuần Hoàn)




Cô đi tới phía trước của sổ, kéo ra bức màn, quả nhiên chiếc xe đó đã không còn ở đó nữa, ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo trên tường, đã 8 giờ, anh hẳn đã đi làm rồi.

Anh hẳn đã đi làm, bởi vì anh vốn là người cuồng công việc hơn chính sinh mệnh của anh.

Ngoài ý muốn cô lại nhớ tới chuyện cũ, thế nhưng cô cũng phát hiện đã bốn năm trôi qua, dù trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa nhưng anh vẫn luôn tồn tại trong đầu cô, tới hiện tại chỉ cần tưởng tượng thôi cô cũng đã thấy mát lòng.

Cô không quên anh, trước nay cô vẫn luôn nhớ đến anh.

Sở Luật vẫn mặc nguyên một bộ quần áo ngày hôm qua, khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy, quần áo trên người cũng đã nhăn nhúm đi vài phần, người này từ trước đến nay đều rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình,nhưng bộ dạng lúc này đây thật đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, anh đi thẳng vào văn phòng của mình, buông đồ trong tay xuống đi vào phòng tắm, sửa soạn xong mới ngồi lại bên bàn làm việc, chỉ là anh cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, nơi này không chuẩn bị quần áo để anh thay.

Bỏ đi áo khoác ngoài, dường như có thể tốt lên một chút.

Bàn làm việc của anh đã sớm phủ đầy một bàn tư liệu, anh thở ra một hơi nhẹ nhàng, chuẩn bị bắt đầu làm việc, anh nhất định phải làm xong hết đống này mới có thể về nhà được, tuy rằng anh hiện tại không thể vào nhà nhưng anh cho dù có tình nguyện ngây ngốc trong xe, cũng không muốn rời đi nơi ấm áp đó.

Buổi chiều, anh buông bút trong tay ra, cảm giác eo mình hơi đau một chút, bây giờ anh mới chợt để ý, anh vẫn chưa ăn gì cả ngày nay, nếu bây giờ còn không xong hết việc thì anh có khả năng không về kịp giờ tan tầm, tuy rằng anh là giám đốc của một công ty nhưng những tài liệu này đều là những thứ cần cho cuộc họp ngày mai, nên anh không thể bỏ bê hết được, nhìn đồng hồ trên tay, anh vội vàng cầm lấy áo khoác của mình, anh còn rất nhiều chuyện chưa làm đâu.

“Anh họ…” Mới vừa Mở cửa ra, Đỗ Tĩnh Đường đã nhìn lại về hướng này, thấy Sở Luật đang ở trên bàn đánh dấu tư liệu thì khóe mắt lại co rút một chút.

“Anh xem tư liệu xong rồi sao?” Cậu hỏi Sở Luật.

“Ừ”, Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, “Những tài liệu có vấn đề anh đã đánh dấu hết rồi, chỉ cần theo đó mà chỉnh sửa, trong máy của anh cũng có bản lưu trữ, cậu có thể vào đó xem, mật khẩu là sinh nhật của con gái anh.”

Anh nói xong thì bước nhanh rời đi, Đỗ Tĩnh Đường thậm chí còn không kịp phản ứng gì thì bóng dáng anh cũng đã biến mất sau cánh cửa.

“Vội vã như thế làm gì chứ?” Đỗ Tĩnh Đường lắc đầu đi vào trong phòng Sở Luật, dựa vào bàn công tác lật tài liệu lên xem, quả nhiên là quái vật mà, công việc nhiều như vậy mà anh ấy làm được tỉ mỉ đến thế, nếu là cậu thì chắc ba ngày sau mới có thể xem xong được cái đống tài liệu đó.

Cậu thuận tay mở máy tính ra, nhập vào một chuỗi con số.

Ân, quả nhiên là sinh nhật của Tiểu Vũ Điểm, anh họ của cậu liền đem sinh nhật của Tiểu Vũ Điểm nhớ thật nhanh, mật mã gì cũng dùng sinh nhật của bé.

Cậu đặt mông ngồi trên bàn công tác, một tay lật tư liệu, một tay lướt máy tính, nhìn qua quả thật không giống đi làm mà lại giống đi chơi hơn.

Sở Luật dừng xe trước một cửa hàng bách hóa, anh đi vào, bên trong đều là đồ chơi trẻ con, bỗng nhiên bây giờ anh lại có một cảm giác thật lúng túng. Anh kì thật còn chưa bao giờ mua đồ chơi cho trẻ con, bây giờ anh cũng không biết nên mua gì mới tốt.

Anh đứng ở nơi đó, chọn đi chọ lại cả nửa ngày nhưng cũng không biết mình nên mua cái gì?

“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua gì?” Nhân viên cửa hàng đến gần, sau khi nhìn kĩ khuôn mặt của anh thì không khỏi phát ngốc một chút, là một anh chàng rất đẹp trai, không biết anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ.

Chỉ là, nơi này là cửa hàng đồ chơi trẻ con, anh xác thực là muốn vào đây mua đồ sao?

“Tôi muốn biết trẻ con ba tuổi thì nên mua thứ gì, là một bé gái”, ánh mắt Sở Luật có chút khó khăn, vấn đề này đúng thật là làm khó anh.

“Cái này…” Nhân viên cửa hàng giới thiệu về chuyên môn của mình, “Bé gái thường có rất nhiều sở thích, tỷ như có bé thích hoa, có bé lại thích đồ chơi… nhưng xin hỏi, tiên sinh đang mua đồ cho con gái sao?” Cô lại thử hỏi.

“Ừ”, Sở Luật gật đầu, sau đó lấy di động của mình, mở ra, bên trong là hình ảnh một đứa bé gái rất đáng yêu, đứa bé gái này lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.

“Tiên sinh, con gái của ngài rất đáng yêu”, nhân viên của hàng không khỏi tán thưởng nói, đây xác thực là một đứa bé đáng yêu, chỉ là, lòng cô có một ít mất mát, thì ra anh ấy đã có con rồi, đã thành hoa đã có chủ.

“Tiên sinh, ngài đều không chọn ra được thứ gì sao?” Cô xốc lại tinh thần, lúc này vẫn nên chuyên nghiệp một chút, vẫn là công việc quan trọng hơn. Cho nên, cô nhất định phải làm cho tốt mới được.

“Còn có thứ gì nữa không?” Sở Luật hỏi thêm một lần nữa.

“Đúng rồi, còn có những loại này, những mẫu này trẻ con đều rất thích”, Cô lại gi thiệu một đống, Sở Luật nghiêm túc lắng nghe, cũng nghêm túc nhớ kỹ.

“Tiên sinh, ngài có muốn mua những thứ đó không?” Nhân viên cửa hàng vội vàng hỏi, cô nói lâu như thế nhưng tiên sinh kia vẫn không quyết định mua cái gì sao? Chắc là anh ta không nghĩ tới để mua mà chỉ đến để xem mà thôi.

Cô hiện tại thực sự rất muốn khóc.

“Đem tất cả gói lại”, tới khi Sở Luật đã lấy ví tiền ra nhưng nhân viên bên kia vẫn chưa kịp định thần nổi, ra sức chớp chớp hai mắt, “Tiên sinh, ngài vừa mới nói…”

Là cô không nghe lầm đi, anh ta muốn dem những thứ này gói lại hết, anh ta có biết tất cả có bao nhiêu sao?

“Ừ”, Sở Luật từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, “Tôi muốn tất cả”.

Nhân viên cửa hàng vẫn không dám tin vào những gì mình nghe được, chỉ thẳng đến lúc cô ngơ ngác tiếp nhận tấm card mới kịp hoàn hồn lại, cô vội vàng bước về phía trước thanh toán, chỉ sợ đi không nhanh thì người phía sau liền đổi ý. Cô trước đây đều không gặp khách hàng nào điên cuồng như vậy, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như lại muốn mua hết tất cả đồ vật ở đây vậy.

A, anh ta quả thật rất yêu con gái của mình.

Sở Luật dừng xe, cánh cửa bên kia vẫn cứ đóng lại, chỉ là bên cửa sổ đột nhiên mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ bỗng nhiên ló ra nhìn anh, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ con cô ấy quả thật không rời đi, anh mở cửa xe bước ra xách theo hai cái túi lớn, bên trong đều là đồ chơi anh mua cho con gái, không biết chừng này có đủ hay không, nếu không đủ thì ngày mai anh lại đi mua tiếp.

Anh đem túi đặt ở cửa, cũng không gõ cửa. Anh biết, cô sẽ bước ra là được.

Anh ngồi lại vào xe, nhìn cánh cửa, anh cũng đang chờ.

Đăng đăng, tiếng bước chân nhỏ truyền đến, Tiểu Vũ Điểm dùng sức vươn tay, chỉ là, cho dù bé có dùng sức như thế nào đi nữa cũng không tài nào mở cửa được, tay bé cách chốt cửa con rất xa. Bé nhìn bốn phía, nhìn thấy một cái ghế liền đẩy qua, bé đứng lên đó, mở cửa ra, xem đi, bé quả thực à một đứa trẻ rất thông minh nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.