Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 552: Nuôi Con Nghiện




Diệp Húc và Hùng Bi đánh nhau kịch liệt, bất kỳ người nào tiến lên cũng lọt vào công kích của bọn họ. Lúc này Thạch Trường Thanh cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ phá hư chung quanh mà thôi.

Bản thân Diệp Húc xuất thân từ võ học thế gia, tu luyện võ đạo tới độ cao nhất là tiên thiên bá thể. Lúc này hắn mới dùng võ nhập vu, lúc này vứt bỏ đi vu pháp, dùng võ đối kháng với đại yêu như Hùng Bi, khiến cho người ta có một loại cảm giác đặc sắc.

Mà Hùng Bi lại trời sinh mạnh mẽ, đầu đại yêu này không hiểu vu pháp, lại một thân võ học, động thủ có quyền cước bài bản hẳn hoi, rất có khí độ tông sư.

"Lấy thực lực trước mắt của ta, không ngờ có thể chống lại được bậc đại yêu như Hùng Bi. Cửu chuyển nguyên công đích xác còn mạnh hơn tưởng tượng của ta nhiều, quả thực là cải tạo thân thể người thành vu bảo mà!"

Diệp Húc nguyên mục đích chỉ là kiểm nghiệm thành quả của mình trong thời gian dài khổ tu mà thôi. Hiện giờ mục đích đã đạt được, lập tức cao giọng nói: "Bá Thiên huynh, chúng ta đánh tiếp cũng không có kết quả gì, bằng không hai người dừng tay thế nào?"

Hùng Bi mắt điếc tai ngơ, điên khùng xông lên, vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Húc. Đột nhiên trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một tòa ngọc lâu. Can Sài Giao từ trong ngọc lâu xuất hiện, không chút phân trần liền kéo Hùng Bi vào bên trong ngọc lâu.

"Họ Diệp, ngươi gian trá!"

Đầu hắc hùng ở trong ngọc lâu rít gào rống giận, ngửa mặt lên trời kêu gầm: "Mau thả ta đi ra ngoài, cùng Hùng lão gia ta đại chiến ba trăm hiệp!"

Diệp Húc phân ra một lũ ý thức đi vào trong ngọc lâu cười hừ lạnh nói: "Bảo ngươi dừng tay ngươi không nghe, giam ngươi mười ngày, tám ngày, cho tỉnh lại một chút."

Hùng Bi ngẩn ngơ, vội vàng hạ giọng cười bồi nói: "Ta biết sai rồi, ngươi thả ta đi ra ngoài, ta tuyệt đối không động thủ. Lại nói, Bích Huyết Kim Liên trong dược điền cần phải đi săn bắt yêu thú, dùng huyết khí nuôi nấng làm dịu cho nó…"

Diệp Húc đưa hắn phóng thích, đầu Hùng Bi trong mắt hung quanh chợt lóe ra, thầm nhủ: "Đợi Hùng lão gia nuôi trồng được đại lượng dược tài, tu luyện tới Hạo Nguyệt Kỳ, liền chụp ngươi một cái chết toi. À không thể chụp chết hắn, chi bằng để cho hắn làm ruộng cho lão gia ta! Được tài phân chia 3-7? Nghĩ hay vậy sao? Một thành cũng không cho hắn, nếu lười biếng, Hùng lão gia ta tát một cái chết hắn…"

Nghĩ tới đây, Hùng đại lão gia nhếch miệng cười ngây ngô không ngừng.

Diệp Húc quay đầu liếc hắn một cái, không biết đầu xuẩn hùng này đang cười cái gì, cũng không để trong lòng.

Đột nhiên, xa xa một đầu bạch hạc lượn lờ bay tới, dừng ở trên vách núi. Trên bạch hạc là một thiếu nữ áo hồng đang ngồi. Thanh âm giòn vang truyền tới nói: "Phía dưới là Diệp Húc Diệp sư thúc sao?"

Diệp Húc trong lòng vừa động nói: "Đúng là Diệp mỗ."

Thiếu nữ áo hồng vội vàng khống chế Bạch Hạc rơi xuống, đi tới trước mặt Diệp Húc. Bạch hạc kia hai cánh khép lại, hình thể ngày càng nhỏ hơn, chớp cánh đứng trên đầu vai thiếu nữ, không ngờ nó cũng là một điểu yêu tu luyện thành công, có thể chuyển hóa hình thể.

Thiếu nữ kia chào Diệp Húc, mang theo một tia ngây thơ, cười nói: "Đệ tử là Bách Hoa cung Ân Nguyệt Nhi. Phụng mệnh cung chủ mời Diệp sư thúc đi tới Bách Hoa cung ta làm khách, có chuyện quan trọng cần phải thương lượng." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Húc đáp lễ, hỏi: "Ân sư tỷ, cung chủ mời ta tiến tới có nhắc tới chuyện gì quan trọng không?"

Thiếu nữ áo hồng hé miệng cười nói: "Diệp sư thúc, người là đà chủ Ngũ Độc giáo, cùng ăn cùng bàn với cung chủ, người ta cũng không dám làm sư tỷ của người đâu." Dừng một chút vừa cười vừa nói: "Cung chủ cũng không có đề cập tới chuyện gì, tuy nhiên bảo tỷ muội chúng ta phân công nhau xuất phát. Tất cả đi mời những nhân vật có uy tín danh dự ở Thanh Châu này, đám người Lương Vương đã được mời rồi."

"Bách Hoa cung chủ mời những cự đầu của Thanh Châu này, chẳng lẽ có chuyện gì thực sự quan trọng sao?"

Diệp Húc trong lòng thoáng tính toán một lát, gọi đám người Thạch Trường Thanh tới bảo bọn họ trông coi Vân Môn sơn, nói: "Ta đi tới bái kiến Bách Hoa cung chủ, ít ngày nữa sẽ trở về."

Thiếu nữ cười nói: "Bách hoa cung cách có trăm dặm, Diệp sư thúc có vật cưỡi không? Nếu không có vật cưỡi, có thể ngồi chung một con hạc với ta. Đầu bạch hạc của người ta đã tu luyện thành yêu, mang theo chúng ta phi hành, tốc độ có thể nhanh hơn một chút. Sư thúc, ngươi phải ôm chặt ta một chút, nếu không từ không trung rơi xuống, vậy thê thảm rồi…"

Đôi mắt nàng sáng như trăng, cười rộ lên đôi má chợt xuất hiện hai cái má núm đồng tiền. Trên người mơ hồ truyền tới như có như không hương khí, Diệp Húc không khỏi tim đập thình thịch, nếu là cưỡi hạc ngao du ở giữa trời xanh mấy trắng với vị thiếu nữ này, đúng là một chuyện thú vị.

Hắn vội vàng áp chế ý nghĩ trong đầu, từ trong ngọc lâu lấy ra Can Sài Giao cười nói: "Ngươi đi trước đi, Diệp mỗ rất nhanh sẽ đuổi theo sau."

Ân Nguyệt Nhi đánh giá Can Sài Giao từ trên xuống dưới, thè lưỡi, thanh âm mềm ngọt nói: "Đây là giao hay mã vậy? tốc độ khẳng định cực kỳ kinh người, khẳng định so với tiểu hạc của ta còn muốn nhanh hơn!" Dứt lời, nguyên khí phát ra, tế khởi bạch hạc, chỉ thấy bạch hạc kia càng lúc càng lớn. Ân Nguyệt Nhi nhảy lên trên lưng bạch hạc ngồi xuống, nói: "Sư thúc, ngươi tốc độ thả chậm một chút, nếu không tới Bách Hoa cung trước, cung chủ sẽ trách tội người ta chiêu đãi không chu toàn…"

Diệp Húc gật đầu, nàng lúc này mới yên tâm, điều khiển bạch hạc đứng lên, kêu lên một tiếng, hướng thẳng tới Bách Hoa cung mà bay.

Thạch Trường Thanh nhìn nàng rời đi, không khỏi cực kỳ hâm mộ nói: "Đã sớm nghe nói nữ nhân Bách Hoa cung mỗi người đều là Thiên Hương quốc sắc, động lòng người, hơn nữa vu bảo không giống bình thường, hiện giờ thấy thế, quả nhiên là thật."

Tiêu Nguyệt hiếu kỳ nói: "Vu bảo? thạch sư huynh, ta vừa rồi không nhìn thấy nàng ấy có vu bảo?"

Thạch Trường Thanh giải thích nói: "Đầu Bạch Hạc vừa rồi, đó chính là vu bảo của nàng. Bách Hoa cung cung chủ có được thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu, đạt được Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh, đây chính là một tàn thiên cấm pháp. Trong đó ghi lại vu pháp rất không tầm thường. Nghe nói là vu pháp từ thời thượng cổ, lấy yêu thú làm thành vu bảo. Ngày thường dùng nguyên khí ân cần săn sóc tế luyện. Khi cần có thể tế lên giết người! Yêu thú của các nàng, đều dùng linh đan diệu dược chăn nuôi. Thực lực của đầu bạch hạc vừa rồi, chỉ sợ không kém hơn đầu Hùng Bi kia là mấy."

Đám người Tiêu Nguyệt ngẩn ngơ, Diệp Húc cũng không biết thế gian có loại vu pháp thần kỳ như vậy, thầm nghĩ: "Kiều Kiều bái nhập Bách Hoa cung chủ làm môn hạ, nói không chừng có thể đem chích Hoa Hồ Điêu kia tế luyện, bay giữa không trung mà chơi…"

Hắn đem ngọc lâu vào trong tử trúc tiểu viện tới phòng tu luyện, rồi lập tức cưỡi Can Sài Giao đi theo bạch hạc của Ân Nguyệt Nhi. Tòa ngọc lâu này không ngừng hấp thụ linh khí đã có dấu hiệu chuyển hóa màu xanh thành vàng rồi.

Can Cài Giao sau khi hóa giao, tốc độ cực nhanh, nhanh như chớp, chạy như điên trên đất bằng, tốc độ so với bạch hạc của Ân Nguyệt Nhi còn nhanh hơn vài phần.

Không tới một nén nhanh, Can Sài Giao đã chạy được gần trăm dặm, đi tới phụ cận một dãy núi. Diệp Húc ngồi trên lưng Can Sài Giao nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có một đám núi non liên miên trùng điệp, trong đó trong một cốc dưới một ngọn núi có yêu khí cùng mùi hoa thơm truyền ra, đây chính là Bách Hoa cốc rồi.

Bách Hoa cung đối với yêu thú trong Bách Hoa cốc rất hờ hững, trong đó có đủ loại yêu thú cấp bậc đại yêu tồn tại.

"Bách Hoa cung sở dĩ lưu lại đám yêu thú này, hơn phân nửa là để cho đệ tử bắt giữ yêu vật thượng thừa, để tế luyện thành vu bảo…" Diệp Húc thầm nghĩ.

"Diệp lão đệ, ngươi cũng tới đây!"

Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng cười to, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lương vương khống chế một con Bích Loa Thuyền, phi trên không, vội vàng chắp tay cười nói: "Tiểu đệ ra mắt Lương Vương."

Bích Loa Thuyền chậm rãi hạ xuống, Lương Vương nhảy ra khỏi thuyền cười ha hả, có chút vô cùng thân thiết nói: "Diệp lão đệ, ngươi ở Vân Môn sơn mấy tháng không rời khỏi cửa, cũng không tới trong thành nhìn lão ca ca này! Chúng ta khó có được cơ hội gặp nhau, không bằng tới thuyền của ta đi, hai chúng ta nói chuyện một chút?"

Khi hắn đại thọ, Diệp Húc đại náo Thanh Châu, gần như biến thọ yến thành tang yếu. Lúc ấy Lương Vương nhìn Diệp Húc rất không vừa mắt. Tuy nhiên trong thọ yến, Diệp Húc lại đưa cho hắn một quả Thiên Hương Tục Mệnh Đan, rất là tài đại khí thô (Nhiều tiền thế lớn), tăng mặt mũi cho hắn, khiến thọ yến vẻ vang hơn không ít.

Điều này làm cho Lương Vương trong lòng vui mừng, ác cảm với Diệp Húc không cánh mà bay, ngược lại càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt.

"Cung kính không bằng tuân mệnh." Diệp Húc cười nói, dắt Can Sài Giao đi vào trong Bích Loa Thuyền.

Bích Loa Thuyền là vu bảo mà Vạn pháp Yêu Vương tặng cho Lương Vương. Loại vu bảo này chủ yếu dùng để đi lại, tốc độ cực nhnah, trong thuyền giống như một căn phòng lớn, rất rộng, đúng là một bảo vật đặc biệt của vu hoang thế giới.

"Lương Vương, ngươi có biết Bách Hoa cung chủ mời chúng ta gặp mặt là có chuyện gì xảy ra không?"

Diệp Húc ngồi xuống, hỏi.

"Diệp lão đệ, ngươi nếu nể mặt ta, liền bảo ta một tiếng lão ca là được rồi, nếu còn xưng là Lương Vương, ta tức giận đấy!"

Lương Vương cười lớn một tiếng, chỉnh sắc nói: "Ta phỏng chừng Bách Hoa cung chủ lần này triệu tập chúng ta, phân nửa là vì chuyện Vu Hồn Giới ba năm mở một lần. Bách Hoa cung cao thủ nhiều, nhưng ở trong vu hồn giới, thực lực các nàng không thể hoàn toàn phát huy được, cho nên dựa vào chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.