Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

Chương 7




Dư Nguyên, nếu không được thì không nên cố quá sức. 

Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở Dư Nguyên. Dù sao Dư Nguyên cũng xem như là huynh đệ đồng môn với hắn, hơn nữa lại được đích thân Văn Trọng gởi gắm, nếu hắn có mệnh hệ gì thì Hoàng Minh không biết nên đối mặt với Văn Trọng như thế nào nữa. 

-Đa tạ Quốc Sư đại nhân, ta tự biết chừng mực. 

Dư Nguyên lắc đầu từ chối đề nghị rút lui của Hoàng Minh. Hắn theo sư phụ học nghệ nhiều năm, đây là lần đầu tiên xuất chinh làm sao có thể chiến bại được, hơn nữa hắn vẫn chưa tung hết bản lĩnh ra, nếu nhận thua rút lui thì sẽ làm mất mặt sư môn mất. 

Hoàng Minh lúc này cũng đành để cho Dư Nguyên tiếp tục chiến, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho Ma Gia tứ tướng sẵn sàng ứng cứu nếu có chuyện gì xảy ra, bản thân hắn cũng sẵn sàng lao tới để giải cứu Dư Nguyên để đề phòng vạn nhất. 

-Tên oắt con nhà ngươi nếu không muốn chết thì nên nghe lời lui về thì hơn. 

Lục Vân hiển nhiên cũng nghe mấy lời đối thoại giữa Hoàng Minh và Dư Nguyên. Nhìn có vẻ như Lục Vân có lòng tốt muốn tha cho Dư Nguyên một mạng nhưng nào phải vậy, việc kích phát Nguyên Văn trên thân thể khiến hắn nhanh chóng đạt một sức mạnh khổng lồ nhưng không thể tránh khỏi phản phệ. Lục Vân giờ đây xương cốt đau nhức, cơ hồ đại chùy trong tay hắn cũng không thể nắm chặt, nhưng có lẽ tình trạng của hắn còn khá hơn Dư Nguyên rất nhiều. 

-Nhiều lời, có giỏi thì đỡ một kích này của ta. Phụt… Du Long Kỹ, Huyết Sắc Giao Long. 

Dư Nguyên cắn răng phun một ngụm máu tươi lên thân trọng thước, thanh trọng thước vốn đen xì lúc này lại nổi lên từng đường vân màu đỏ trông như những con giao long đang nhảy múa. 

-Lên, Giao Long Loạn Vũ. 

Dư Nguyên nắm chặt trọng thước trên tay vũ động, âm thanh khi hắn vung trọng thước không phải là tiếng xé gió như lúc trước mà lần này nó mang theo tiếng gầm của giao long. 

-Không hổ là đệ tử của Văn Thái Sư, một chiêu này e rằng đã so sánh với một chiêu của Luyện Hư Sơ Kỳ rồi. 

Ma Lễ Hồng kinh ngạc nhìn Dư Nguyên nói. Những người khác nhìn một màn này cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Duy chỉ có Hoàng Minh hiểu rõ được tình trạng Dư Nguyên lúc này, hắn giờ đây đã tiêu hoa gần hết lượng tiên khí trong người, nếu như một kích này không thể đả bại được Lục Vân e rằng lành ít dữ nhiều.

-Tới đây, ta sợ ngươi chắc. 

Trước khí thế của Dư Nguyên, Lục Vân cũng trở nên ngưng trọng, hắn khẽ gầm lên một tiếng thị uy, lân giáp trên người hắn lan rộng ra phủ khắp người, trông hắn bây giờ không còn hình dáng của một con người nữa.

Dư Nguyên huy động trọng thước trong tay lao tới người Lục Vân, bên người hắn, những con giao long đỏ như máu đang không ngừng bao bọc lấy thân thể hắn. 

Ầm… bùm… bùm…

Những tiếng nổ vang vọng khắp chiến trường, dư chấn kinh hoàng đó khiến cho xung quanh rung chuyển, những người khác phải khó khăn mới có thể xoa dịu được lũ ngựa đang hoảng sợ. 

-Đã ngả ngũ rồi. Lục Vân này cũng không phải không dạy được.

Lão già đội mũ lông chim nhìn vào tràng khói giữa chiến trường thầm gật đầu nói.

-Chuẩn bị ứng cứu. 

Hoàng Minh phất tay ra hiệu. Ma Gia tứ tướng lập tức gật đầu, chuẩn bị nhất tề xông lên ứng cứu. 

Cát bụi qua đi, để lại trên chiến trường là một cái hố lớn. Dư Nguyên lúc này thân thể đầy máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, ngay cả sức lực đứng dậy hắn cũng không còn. Bên phía kia Lục Vân nhìn có vẻ khá hơn một chút nhưng lân giáp trên người hắn đã biến mất, thân thể hắn cũng trở lại như bình thường, cả người đều là những vết thương cùng máu, hiển nhiên thương thế cũng không nhẹ. 

-Lục Vân, bắt sống hắn. 

Lão già đội mũ lông chim hét lên, nếu như lần này bắt được Dư Nguyên không những có thể làm con tin để ra điều kiện với Đại Thương mà còn có thể làm giảm nhuệ khí của đại quân, chuyện một mũi tên trúng hai đích như vậy lão sao có thể bỏ qua được. 

Lục Vân nghe xong lập tức tiến lại gần toan bắt Dư Nguyên, nhưng khi hắn sắp bắt được Dư Nguyên, một tiếng đàn tì bà vang lên khiến toàn bộ thân thể hắn bất động.

-Người của Đại Thương chúng ta, không phải lũ man tộc các ngươi muốn là có thể động vào. 

Ma Lễ Hải tay đàn Ngọc tì bà bước tới trước nói. Hắn khẽ hừ một tiếng, thân thể của Lục Vân lập tức bay ngược ra đằng sau đập vào vách núi, lập tức bất tỉnh đương tràng. 

-Đi.

Ma Lễ Thọ khẽ nâng tay lên, Hoa Hồ Điêu trên tay hắn lao vút lên không trung rồi hạ xuống đất, trong lúc đó thân thể nó dần lớn dần, bây giờ đã hóa thành khổng lồ, lớn hơn Lục Vân lúc này không ít. 

Hoa Hồ Điêu há cái mồm của mình ra muốn nuốt gọn Lục Vân vào bụng, nhưng bất chợt nó lại thấy xung quanh người của Lục Vân đều được bao bạo bởi hắc quang. 

-Người của Đại Thương lần này quả thực ngông cuồng, muốn bắt ai là bắt sao? Không nể mặc người khác một chút nào cả. 

Trên không trung phía Quỷ Tộc lúc này xuất hiện ba lão già, trên tay bọn hắn đều cầm những cây trượng có gắn đầu lâu. 

-Các vị tướng quân cẩn thận, đó là đại trưởng lão Mạch Lân của Quỷ Tộc, bên cạnh hắn chính là hai đệ đệ của hắn, hắc bạch song sát Mạch Hạ và Mạch Nha. Cả ba bọn hắn đều mang trong mình vu thuật kì lạ. 

Thấy ba lão đầu vừa xuất hiện, Bá Ấp Khảo lập tức lo lắng lên tiếng nhắc nhở. Dù sao danh tiếng của ba lão già này không phải là thứ mà Lục Vân có thể so sánh. Vu thuật của bọn hắn chính là nỗi khiếp sợ bao lâu nay với những kẻ dám đối đầu với Quỷ Tộc. 

-Ha ha, ngài không cần quá lo lắng, bọn ta nhất định sẽ bắt ba lão đầu này về chịu tội. 

Ma Lễ Thanh sảng khoái cười nói. Mặc dù ba lão già kia đều có tu vi hơn bọn hắn nhưng huynh đệ bọn hắn vào sinh ra tử lâu nay, khả năng tác chiên vô cùng ăn ý, một chút chênh lệch đó có lẽ cũng không đáng kể. 

Hoàng Minh cũng không cản trở mấy người Ma Gia tứ tướng, dù sao bốn người bọn họ trong trận chiến Phong Thân cũng đã khiến cho mấy người Dương Tiễn, Na Tra không làm gì được, nếu không phải Dương Tiễn giả dạng Hoa Hồ Điêu làm kế li gián thì có lẽ kết cục Phong Thần khó mà ngả ngũ được. 

-Muốn bắt chúng ta? Các ngươi có bản lĩnh đó không đã. 

Hừ lạnh một tiếng, lập tức tiên khí trên người ba lão già kia liền tản ra hóa thành hắc vụ bao bọc lấy thân thể của bọn hắn. 

-Ba người các ngươi đối phó hắc bạch song sát, ta sẽ cầm chân lão già kia. 

Ma Lễ Thanh rút Thanh Vân Kiếm ra nói. Trong bốn người tu vi của hắn cao nhất, nếu như có thể cầm chân được Mạch Lân cho tới lúc ba người kia giải quyết xong hắc bạch song sát thì có thể tóm gọn được lão rồi. 

-Đại ca cẩn thận. 

Ba người Ma Lễ Hồng gật đầu đồng ý rồi lập tức lao tới quấn lấy hắc bạch song sát. 

-Chỉ là mấy tên oắt con mà dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta. Cho các ngươi biết thế nào là thực lực. 

Mạch Hạ và Mạch Nha quát lên một tiếng, tiên khí trên người càng ngày nồng đầm, hắc vụ tỏa ra xung quanh bọn hắn mỗi lúc một dày đặc. Bọn hắn biết Ma Gia tứ tướng muốn chia bọn hắn ra nhưng với thực lực của bọn hắn, còn sợ mấy trò cỏn con này hay sao? 

-Đỡ một chiêu của ta xem. Thi Bạo. 

Mạch Nha vung trượng lên, đoàn hắc vụ quanh người hắn bỗng hóa thành vô số bộ xương khô bay tới ba người Ma Lễ Hồng. Khi những bộ xương khô tới gần, chúng lập tức phát nổ, hơn nữa khi đó lại tỏa ra khí độc. Chính loại độc này đã làm nên tên tuổi của Mạch Nha, nếu chẳng may hít phải sẽ bị tê liệt, tốc độ suy giảm đến mức thảm thương, tiên khí trong người cũng trở nên hỗn loạn.

-Chỉ là mấy bộ xương khô làm sao có thể làm khó được bọn ta. Hỗn Nguyên Tán. Đi!

Ma Lễ Hồng khinh thường nói, hắn vung Hỗn Nguyên Tán sau lưng lên, trong chốc lát nó đã hóa thành khổng lồ chặn lại tất cả khô lâu vừa bay tới. Khô lâu phát nổ rợp trời những không thể làm gì được trước khả năng phòng ngự của Hỗn Nguyên Tán. 

-Tới lượt ngươi rồi. 

Ma Lễ Thọ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Hoa Hồ Điêu, lập tức nó há mồm ra, độc vụ như mây kia nhanh chóng bị nó hút vào trong bụng. Giống như vừa được ăn một bữa thịnh soạn, Hoa Hồ Điêu đang liên tục ngoe nguẩy cái đuôi của mình.

-Khốn kiếp. Ma Cốt Thủ. 

Thấy công kích của Mạch Nha bị chặn lại, Mạch Hạ tức giận đưa tay lên đánh xuống, ngay sau đó, một cái đại cốt thủ từ trên không đánh thẳng xuống người ba người Ma Lễ Hồng. 

Ma Lễ Hồng cũng không chậm trễ, huy động Hỗn Nguyên Tán đỡ lấy cốt thủ kia. Cốt thủ to lớn chạm vào Hỗn Nguyên Tán tạo ra ba động tỏa ra xung quanh, nhưng chỉ dừng lại đó rồi dần dần tan biến, Hỗn Nguyên Tán vẫn như cũ, nhẹ nhàng lay động trong không trung không có một vết trầy xước. 

-Để xem các ngươi chịu được bao lâu?

Thấy công kích của bản thân bị chặn lại, Mạch Hạ và Mạch Nha không hề nao núng. Hai người bọn hắn liên tục xuất chiêu, những đại cốt thủ và binh đoàn khô lâu liên bay tới nhắm về phía ba người Ma Lễ Hồng. 

Mặc dù có sự chống đỡ của Hỗn Nguyên Tán, nhưng trước công kích như vũ bão của hai lão già kia, Ma Lễ Hồng có chút thở dốc, Hỗn Nguyên Tán cũng nhỏ dần đi trông thấy. 

-Còn tưởng các ngươi có thể trụ được. Chết đi cho ta. 

Mạch Hạ thấy Hỗn Nguyên Tán đã thu nhỏ lại một nửa liền ngửa mặt cười lớn. Lão đưa mắt ra hiệu cho Mạch Nha dồn lực công kích. Nhưng khi bọn hắn định ra tay, một tiếng đàn vang lên khiến cho cả hai lập tức chững lại, trí óc cũng trở nên mơ hồ. 

-Hừ, trò trẻ con. 

Hừ lạnh một tiếng, tiên khí cả hai người bao quát toàn thân khiến cho bọn hắn dần tĩnh tâm lại. Loại công kích vào thẳng tâm trí đối phương như vậy vô cùng lợi hại, nhưng với bản lĩnh trận mạc nhiều năm nay, cả hai đều lập tức dùng tiên khí để bảo hộ ngăn không cho bản thân chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn kia.

Ma Lễ Hải thấy công kích từ Ngọc Tì Bà không có tác dụng lên người hai lão già thì có chút thất vọng, nhưng để có thể ngưng tụ tiên khí bảo hộ toàn thân và duy trì thì tiên lực tiêu hoa không hề nhỏ, chỉ cần kiên trì bọn hắn chắc chắn sẽ thắng. 

Như hiểu ý nhau, cả ba người gật đầu lao tới. 

-Tự tìm đường chết?

Mạch Hạ và Mạch Nha thấy ba người Ma Lễ Hồng dám lao lên đối chiến bọn hắn thì có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cười lên điên dại. Vốn nghĩ tới việc nhọc công phá sức phòng ngự của chiếc ô kia nhưng không ngờ cả ba tên này lại lao đầu vào chỗ chết. 

Giao chiến với ba người Ma Lễ Hồng một hồi, Mạch Hạ cảm thấy có gì đó không đúng, những hắn nghĩ mãi không thông đó là điểm nào. 

Cây trượng trên tay của Mạch Nha giáng vào Hỗn Nguyên Tán đang bảo vệ Ma Lễ Thọ. Như không chịu được công kích liên tục đến từ hai lão già kia, Hỗn Nguyên Tán dần xuất hiện một vết rách, lập tức sau đó Ma Lễ Hồng cũng phun ra một ngụm tiên huyết rồi lui lại mấy bước. 

-Hắc hắc, lần này xem ai cứu được ngươi. 

Mạch Nha hung ác cười, bàn tay lão lại nắm cây trượng đánh xuống người Ma Lễ Thọ, nhưng liền sau đó trên môi Ma Lễ Thọ liền xuất hiện một nụ cười quỷ dị. 

Như cảm nhận thấy nguy hiểm, Mạch Nha liền cảm giác xung quanh, nhưng lão đã chậm một bước. Không biết từ đâu, một đoàn hỏa diễm xuất hiện trước người Ma Lễ Thọ đem Mạch Nha quấn lấy, theo đó tiên khí bảo bọc lấy người hắn liền bị hút mất, cuối cùng liền bị một cái móng vuốt khổng lồ đánh bay xuống dưới. 

-Tam đệ. 

Mạch Hạ thấy Mạch Nha bị đánh bại lập tức kinh hãi. Lão tức giận xoay người muốn chém giết nhưng lại một lần nữa hỏa diễm kì dị lại xuất hiện hút lấy tiên khí bảo bọc người hắn. Mất đi tiên khí bảo hộ, tiếng đàn của Ma Lễ Hồng lại vang lên khiến tâm trách Mạch Hạ dần trở nên mơ hồ. Khi lão tĩnh tâm lại thì đã thấy cự trảo vừa đánh bay Mạch Nha đã ở trước mặt mình. Không kịp chống đỡ, Mạch Hạ cũng theo Mạch Nha bị đánh bay xuống dưới. 

Khi hỏa diễm tan đi, lúc này Hoa Hồ Điêu liền xuất hiện trong không trung. Lúc nãy chiến đấu Ma Lễ Thọ đã lén dấu Hoa Hồ Điêu bên dưới Hỗn Nguyên Tán của Ma Lễ Hồng để chờ cơ hội đánh lén. Vốn tiên khí bảo hộ của hai lão già kia cực kì khó phá nhưng Hoa Hồ Điêu có khả năng hấp thu tiên khí cực mạnh nên mới trở thành con bài tẩy của hắn. Dĩ nhiên cũng chính vì khinh địch mà Mạch Hạ và Mạch Nha đã trả giá đắt. 

-Nhị đệ, tam đệ. 

Mạch Lân đang áp chế Ma Lễ Thanh thấy hai huynh đệ của mình bị thương lập tức đánh một chưởng về phía Ma Lễ Thanh rồi thoát đi. Nhưng Ma Lễ Thanh nào có để hắn rời đi dễ dàng như vậy, liền huy động Thanh Vân Kiếm trong tay chém tới Mạch Lân. Mạch Lân lúc này lo cho sự an nguy của hai người kia liền mặc kệ công kích của Ma Lễ Thanh, liền bị một kiếm này chém trúng. Nhưng tốc độ của Mạch Lân không hề chậm nên một kiếm này của Ma Lễ Thanh cũng chỉ chém một nhát trên tay lão mà thôi. 

-Cút!

Tiên khí tỏa ra từ Mạch Lân khiến cho ba người Ma Lễ Hồng không dám vọng động, lập tức lui về tụ hội cùng Ma Lễ Thanh. Dù sao lần này bọn hắn đả thương được ba lão già kia cũng là thành công lớn rồi. 

-Còn muốn cho các ngươi chết tử tế, các ngươi lại không muốn. 

Mạch Lân gằn giọng nói, tiên khí trong người hắn liên tục tuôn ra tạo thành hắc vụ nồng đậm. Ngay sau đó, Mạch Hạ và Mạch Nha cũng chật vật đứng dậy, tiên khí trong người bọn hắn tản ra cũng hóa thành hắc vụ thâm nhậm vào nhau. Không lâu sau đó, một tiếng gào thét khiến người khác khiếp sợ vang lên, không khí xung quanh dần trở nên âm u quỷ dị. Lúc này đây, một con khô lâu khổng lồ chui ra từ hắc vụ, đôi mắt phát sáng của nó nhìn khắp xung quanh, trong miệng phát ra tiếng cười man rợ, tử khí tràn ngập khắp nơi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.