Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 7: 7: Thư Tình




Editor: Waveliterature Vietnam

"Ba, Lam Thiên Vũ là người bạn tốt nhất của con, hiện tại cô ấy đang gặp nạn, con không thể bỏ rơi cô ấy." Lôi Liệt vội vàng nói, "Ba cho con đi cứu cô ấy trước đi, con hứa từ này về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba."

"Cứu?" Lôi Đình cười nhạt, "Cô ấy bây giờ đang ở dưới biển, hay là nằm trong tay bọn xã hội đen?"

"Cô ấy....."

"Cô ta ở Dạ gia!" Lôi Đình hoàn toàn không để cho Lôi Liệt có cơ hội giải thích, thản nhiên nói, "Dạ Diễm là chồng do cô ta chọn, cho dù tình cảm của bọn họ có việc gì, cũng là việc riêng tư của họ.

Nếu ngươi tham gia vào đó, sẽ trở thành người thứ ba."

"Nhưng mà....."

"Không nhưng gì hết." Lôi Đình uy nghiêm ra lệnh, "Lên xe, theo ta trở về. Xe của George, ta sẽ cho người lái trở về."

"Ba, không được." Lôi Liệt cuống quít lắc đầu, "Con phải cứu Lam Thiên Vũ khỏi hố lửa Dạ gia, coi như con cầu xin ba? Chỉ cần cứu được Lam Thiên Vũ, để cô ấy ổn định, con sẽ theo ba về nhà."

Lôi Đình cau mày, không muốn nghe, làm một cử chỉ ra hiệu, người phụ tá bên cạnh ông lập tức đi tới, mạnh mẽ đưa Lôi Liệt lên xe, cho dù Lôi Liệt có cầu xin thế nào cũng vô dụng, anh không thể cưỡng lại nổi Lôi Đình.....

Xe khởi động, lập tức đi theo hướng sân bay, Lôi Liệt nhìn thấy biệt thự của Dạ gia mà lòng như lửa đốt, bây giờ anh không biết làm sao, Lam Thiên Vũ phải làm gì? Kiều Tinh rồi sẽ ra sao? Cứ mãi suy nghĩ về điều đó, Lôi Liệt lại tiếp tục nài nỉ Lôi Đình: "Ba, ba phải đưa con đi, con không dám chống lại, nhưng ít nhất ba cho con gọi một cuộc điện thoại được không? Ba đã dạy cho con làm người phải có tấm chân tình, con phải nói mọi chuyện, cho rõ ràng mới được ạ."

Lôi Đình nhìn một cái, sĩ quan phụ tá lấy một chiếc điện thoại di động đưa cho Lôi Liệt, Lôi Liệt bấm số điện thoại gọi, điện thoại không ai bắt máy, anh lại tiếp tục quay số, Lôi Đình liếc nhìn điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay lấy điện thoại: "Con gọi cho ai?"

"Gọi cho Lãnh....."

"Alo!" Một giọng nói dịu dàng phát ra từ bên kia điện thoại, Lôi Đình rút tay lại, Lôi Liệt nhìn khuôn mặt của cha mình, cảm thấy rất kỳ lạ, anh gọi cho Lãnh Nhược Băng là muốn trao đổi, về chuyện của Kiều Tinh, tại sao cha anh lại lo lắng như vậy?

Khi nghe tiếng nói đó, đôi mắt Lôi Đình hiện lên những suy nghĩ phức tạp, giống như một, hàng ngàn ý nghĩ ập đến.

"Mời nói đi ạ." Lãnh Nhược Băng hỏi lại một tiếng.

Lôi Đình lấy điện thoại, chuẩn bị tắt máy, Lãnh Nhược Băng ở bên kia bỗng nhiên hỏi, "Là Lôi Liệt phải không?? Lôi Liệt, là cậu sao?"

"Dì Lãnh, là tôi." Lôi Liệt cầm lấy điện thoại, "Tôi muốn gọi cho Dì là để nói chuyện của Kiều Tinh...."

"Có thật là cậu đã cứu Kiều Tinh?"

Sau tai nạn Lãnh Nhược Băng gọi cho Tiêu Hàn để hỏi về chuyện của Kiều Tinh, nhưng Tiêu Hàn lại cứ lảng tránh, chỉ nói là Kiều Tinh bị một người bí ẩn bắt đi, không rõ sống chết thế nào, Lãnh Nhược Băng đoán rằng người có thể cứu Kiều Tinh là Lôi Liệt, nhưng số điện thoại trước của Lôi Liệt không thể liên lạc, không nghĩ đến bây giờ Lôi Liệt lại chủ động gọi cho bà.

"Đúng vậy." Lôi Liệt vội vàng nói, "Tôi có để ý chuyện của Lam Thiên Vũ, biết được tin tức về vụ tai nạn của Kiều Tinh, tôi đã điều tra ra, lý do là Dạ Diễm là muốn lợi dụng Kiều Tinh để uy hiếp Lam Thiên Vũ cưới anh ta, tôi muốn ngăn cảm đám cưới này để cứu Kiều Tinh, cho nên sáng nay đã lẻn vào đó để cứu Kiều Tinh, lúc đó Kiều Tinh bị thương nặng, đe dọa đến tính mạng, nếu không kịp thời cứu chữa hậu quả khôn lường, hơn nữa lúc đó Tiêu Hàn đã ngăn cản hôn lễ, cho nên tôi đã đưa Kiều Tinh đến bệnh viện của đại sứ quán, sau đó tôi mới biết rằng đám cưới đã bị hủy bỏ, tôi mới yên tâm, bây giờ tôi muốn đi tìm Thiên Vũ, tuy nhiên, tôi phải tạm thời rời khỏi Hoa Kỳ, vì vậy tôi muốn nói cho Dì đến đại sứ quán để đón Kiều Tinh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.