Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 55: 55: Bao Giờ Thì Anh Cho Em Ngủ Thế




Dịch: Mèo Bụng Phệ

***

Tiếng hàm răng khổng lồ ngoạm tới vang lên sau lưng Phí Tài. Cùng lúc đó, một luồng uy áp của Đại yêu ập tới.

Phí Tài bị kéo vào trong hang. Tới khi gã quay đầu lại, trông thấy những cái răng to tướng, cộng với việc bị uy áp của đại yêu giam cầm, rốt cuộc gã cũng nhận ra con cá nhỏ và cái miệng khổng lồ ngoài hang là thứ gì.

"Đăng Lung thú!"

Gã thét lên một tiếng kinh hãi. Vốn dĩ gã đã vô cùng mệt mỏi, phải dùng ý chí để chống đỡ giờ lại bị cảnh tượng trước mắt và uy áp ập tới khiến gã ngất đi.

Con cá nhỏ như ngọc vừa nãy chính là xúc tu của Đăng Lung thú được dùng làm mồi nhử. Lúc này, đôi hàm lởm chởm ngoài động đang điên cuồng gặm vào cửa hang. Từ vách đá phía ngoài hang vang lên nhưng tiếng chói tai nhưng vẫn chưa sụp đổ.

Đăng Lung thú trình độ Đại yêu vẫn chưa thể gặm nổi hang động hình thành từ xương của Yêu vương, hoặc thậm chí rất có khả năng là yêu tộc đạt tới cảnh giới Hóa Vũ.

Từ Ngôn đỡ Phí Tài đang hôn mê, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hàm răng ngoài cửa hang.

Nếu như tu vi vẫn còn thì hắn không sợ Đại yêu của Chân Võ giới. Nhưng hiện giờ Tử Phủ đang bị phong ấn, Từ Ngôn chỉ có thể sử dụng linh lực trình độ Trúc Cơ. Dù tính thêm cả lực lượng thân thể thì cũng rất khó để hắn có thể chống lại loài mãnh thú biển sâu này.

Sau một hồi lâu, Đăng Lung thú không gặm cửa hang nữa mà chỉ bơi lơ lửng ở phía xa, khồng hề rời đi. Cái mồi nhử giống như cá con lại tiếp tục bơi loăng quăng giữa cửa hang.

"Nghĩ ta ngu à? Vẫn cứ lấy con cá dởm ra làm mồi sao?"

Từ Ngôn bị một con hải thú thần trí ngu độn xem thường, hắn giận dữ rồi vung thanh trọng kiếm, bổ một nhát về phía con cá mồi.

Lực lượng thân thể mạnh mẽ cộng với uy lực của trọng kiếm, khiến một kiếm này tạo ra một dòng nước ngầm mãnh liệt. Nó đập tới làm cho con cá mồi bị nát nhừ.

Con thú gầm lên những tiếng nặng nề tạo thành từng vòng gợn sóng lan ra bốn phía. Cơn đau khiến nó giận giữ, tiếp tục mở rộng miệng, ra sức gặm lấy cửa hang. Đăng Lung thú muốn ăn tươi nuốt sống con mồi đang trốn trong hang sâu.

"Đồ cá ngu xuẩn."

Từ Ngôn nén giận, túm lấy Phí Tài rồi bơi vào phía trong hang.

Đăng Lung thú không làm gì được hang động được hình thành từ xương cốt này. Vì thế chỉ cần không đi ra ngoài thì sẽ không có nguy hiểm gì. Từ Ngôn định bụng tìm một lối ra khác, để tránh né con thú đang nổi điên phía ngoài.

Sau khi đi được chừng nửa canh giờ, Từ Ngôn tới một khu vực trống trải thì hết đường. Hai bên trái phải là những vách đá cao lớn. Nơi đây tựa như một hẻm núi chỉ có đường vào mà không có lối ra.

"Phần xương bị gãy..."

Sau khi quan sát xung quanh, Từ Ngôn thờ dài. Chắc hẳn cửa hang là phần khúc xương bị gãy, đây chính là đường cụt.

Phí Tài vẫn chưa tĩnh, có lẽ gã sợ quá khiến cho thần hồn bị ảnh hưởng. May nhờ Ngũ Thải châu có khả năng tránh nước nên thân thể gã không sao, Từ Ngôn lôi gã đi trong nước cũng không tốn sức là mấy.

Đặt Phí Tài xuống một bên, Từ Ngôn đi dọc theo vách hang hòng tìm ra một vài khe hở trên khung xương.

Đăng Lung thú rất hung dữ, một khi nó đuổi giết con mỗi thì vô cùng kiên nhẫn. Nó có thể vây khốn con mồi trong vài ngày thậm chí cả tháng trời. Nếu Đăng Lung thú không chịu đi thì coi như Từ Ngôn sẽ bị vây chết trong bộ xương này.

Sau một hồi quan sát, Từ Ngôn phát hiện ra một khối đá ngầm bất thường phía trước mặt. Toàn thân nó xanh thẫm như ngọc thạch, nằm lẫn với các khối đá xung quanh khác.

Xung quanh đều là các tảng đã màu đen, nứt nẻ. Chỉ có khối đá này khác biệt, không những nó phát ra uy áp mãnh mẽ, mà còn có màu sắc khác biệt so với xung quanh. Màu xanh thẫm và màu đen không khác nhau quá nhiều. Ở dưới đáy biển đen kịt, Từ Ngôn phải dùng tới Tiên Mi Quỷ Nhãn và tiến lại gần mới có thể phát hiện ra.

"Phần xương màu xanh lục ư?"

Từ Ngôn chăm chú nhìn phần xương này, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng. Không quản thứ uy áp khó hiểu, hắn đưa tay chạm vào khối đá, đoạn hắn vận toàn lực để thăm dò khối đá này.

Vì Từ Ngôn không thể sử dụng linh thức, nên phải chạm vào mới có thể cảm giác được. Tuy rằng kết quả không hẳn chính xác, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Sau một lúc, Từ Ngôn mới mỉm cười, lẩm bẩm: "Quả nhiên, đây đúng là một đoạn xương!"

Khung xương đen kịt chứng tỏ con yêu thú này đã chết từ rất lâu rồi. Phần xương chuyển thành màu đen là vô dụng, không thể dùng để luyện khí hay luyện đan được. Những phần xương cốt khác đã hóa thạch, riêng miếng xương màu xanh thẫm vẫn ẩn chứa uy áp khiến ngay cả Từ Ngôn cũng phải rung động.

"Thứ tốt!"

Trong lúc vui sướng, Từ Ngôn vận toàn lực chém ra một kiếm.

Âm thanh trầm đục vang lên, giữa khối đá màu xanh sẫm và những khối đá đen kịt xung quanh xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.

Một kiếm không được thì nhiều kiếm. Với tư thế giống như đang rèn sắt, Từ Ngôn vung cao thanh kiếm, liên tục bổ vào hòn đá. Sau tròn một trăm kiếm, cuối cùng hắn cũng đã tách rời được mảnh xương lớn chừng cánh tay ra.

Tuy nhiên, trên thanh trọng kiếm trong tay Từ Ngôn cũng đã chằng chịt những vết rạn như mạng nhện.

Nếu như không có lực lượng vạn quân, căn bản không thể đập được mảnh xương này ra.

"Có lẽ có thể luyện được pháp bảo thượng phẩm, thậm chí cực phẩm ấy chứ. Thật là hiếm có."

Quẳng khối đá vào túi trữ vật, đoạn Từ Ngôn kiểm tra kỹ càng một lượt trong hang, xem còn có loại xương chưa hóa thạch như thế này không.

Sau hơn nửa ngày trốn trong hang, Từ Ngôn túm lấy Phí Tài, đi ra phía cửa.

Ngoài cửa hang im ắng, không một tiếng động, bóng dáng của Đăng Lung thú cũng không thấy đâu. Tựa như nó đã mất hết kiên nhẫn mà rời đi.

Sau khi dùng Tiên Mi Quỷ Nhãn xem xét qua, Từ Ngôn vẫn chưa thể xác nhận Đăng Lung thú có còn lảng vảng quanh đây không. Nếu như hắn tùy tiện lao ra, thì việc phải đối mặt với một con hải thú cấp bậc Đại yêu là vô cùng nguy hiểm.

Dù sao Đại yêu ở Chân Võ giới cũng tương đương với Yêu vương của thế giới trong bình. Tu vi của Từ Ngôn lại đang bị phong ấn, chắc chắn không phải đối thủ của Đăng Lung thú.

Sau khi suy nghĩ, Từ Ngôn ném Phí Tài đang hôn mê ra ngoài. Còn hắn thì nắm lấy thắt lưng của gã.

Sau khi bị biến thành mồi nhử, Phí Tài mờ mịt tỉnh dậy.

Lúc này gã đang rất mệt mỏi, tim đập thình thịch, tựa như bị một khối đá nặng đè lên.

Bị kẹp trong vỏ trai hơn nửa ngày, sức lực của gã đã sớm tiêu hao hết. Lúc nãy còn suýt chút nữa bị Đăng Lung thú nuốt chửng, khiến gã sợ tới sắp vỡ mật. Chuyến rèn luyện nơi vực biển lần này khiến cả đời Phí Tài khó quên.

Đây vốn không phải rèn luyện, mà là một hành trình chịu chết.

"May mà mình tốt số, gặp được Từ sư huynh." Đôi mắt của Phí Tài chậm rãi mở ra. Gã nhớ tới việc Từ Ngôn xuất hiện kịp thời mà lòng vơi hết phiền muộn, chỉ còn lại sự cảm kích dâng trào.

"Từ sư huynh, quen biết huynh tốt thật. Bằng không sư đệ ta phải táng thân nơi đáy biển rồi, trở thành một gã tiểu tốt vô danh chết trong lần rèn luyện..."

Trên người Phí Tài vẫn còn Ngũ Thải châu, vì vậy nước không thể chạm vào người gã. Phí Tài cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, gã không cần cử động mà vẫn đu đưa.

"Sóng à? Dưới đấy biển sâu thế này sao lại có sóng? Từ sư huynh, huynh ở đâu thế?"

Phí Tài cất tiếng một cách cách khó khăn, âm thanh lí nhí không thể truyền ra xa.

Tiếng nói của Phí Tài không lớn, nhưng một tiếng gào thét chói tai vẳng xuống từ đỉnh đầu hắn. Ngay khi gã đang láo liên tìm kiếm bóng dáng của Từ Ngôn thì trước mắt đã xuất hiện hai hàm răng lạnh buốt, một cái miệng sâu hung hút từ trên trời lao xuống.

Đăng Lung thú đã chờ lâu, cuối cùng cũng đợi được thời cơ phục kích. Nó mở cái miệng lớn dính máu, hung dữ nuốt tới.

"Đăng Lung thú!"

Khi Phí Tài nhìn thấy cái miệng toang hoác đang táp tới, gã chỉ kịp hô lên một tiếng, rồi lập tức ngất đi.

Đây là do gã quá sợ hãi.

Vèo!

Khi Đăng Lung thú cắn tới, một tay Từ Ngôn cầm lấy Phí Tài lập tức kéo lại, tóm mồi nhử đã hôn mê này vào lại trong hang động.

May mắn rằng Phí Tài đã ngất đi, bằng không gã không chỉ đối mặt với Đăng Lung thú đáng sợ mà còn phải chứng kiến Từ sư huynh mang mình ra làm mồi câu. Ấy vậy mà tên sư huynh bất lương vẫn còn lắc đầu, than thở Đăng Lung thú khó chơi, không có một chút lo lắng cho miếng mồi suýt nữa bị đớp mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.