Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 54: 54: Đồ Tồi




Nếu không phải là giọng nói phát ra âm u lạnh lẽo giống như từ trong địa ngục, chỉ nhìn ngoài mặt, nàng thật sự rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo một sự ưu nhã tôn quý để lộ khí chất nhẹ nhàng, tôn quý lại thêm mê muội, người đầy mị hoặc.

Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ánh mắt Nam Cung Kình cũng không vòng vo, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

Văn Oánh Oánh mím môi cười một tiếng, nàng mỹ lệ như vậy là cô gái vừa có trí tuệ vừa có sức quyến rũ, có mấy nam tử có thể chống lại được.

Hình tượng nam tử làm tim nàng đập thình thịch lần nữa xông lên đầu, không tệ, không phải là sức quyến rũ của nàng không đủ, mà là do Lăng Kỳ Tuyết hạ cổ Đông Phương Linh Thiên, hắn mới đối với Lăng Kỳ Tuyết nói gì nghe nấy, đối với nàng thì lại hạ độc thủ, nếu giết Lăng Kỳ Tuyết, cổ độc giải trừ, về sau hắn sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.

Tin tức nàng gửi đi Hải Chu quốc đã được hồi âm, nói ít ngày nữa cao thủ cấp bậc Nguyên Thánh mà nàng muốn sẽ trở lại bên người nàng một lần nữa, giúp nàng một tay.

Chỉ chờ cao thủ cấp bậc Nguyên Thánh trở lại, nàng liền động thủ, còn lại một chút thời gian, vừa vặn để nàng lên kế hoạch động thủ ở nơi nào, động thủ như thế nào.

......

Cũng lúc đó, ở ngoài ngàn dặm Tứ Quốc trên một chỗ mây mù lượn quanh trên đỉnh núi, tổng bộ Thanh Đan Tông, trong đại sảnh nghị sự.

Năm lão đầu tóc bạc hoa râm ngồi ở vị trí của mỗi người, mọi người đều trừng mắt lông mày dựng ngược, bộ mặt tức giận.

Bọn họ chính là Tông chủ Thanh Đan Tông cùng Tứ Đại Trưởng Lão.

Tứ Trưởng Lão Thanh Thủy tuổi nhỏ nhất, cũng dễ kích động nhất, nghe kể Nhị Trưởng Lão Thanh Phong cực kỳ tức giận từ nước Nam Lăng chạy về, nói với hắn Nam Cung Lão tổ coi rẻ Thanh Đan Tông, hắn liền tức giận kêu la đòi đánh nước Nam Lăng, khiến cho bọn người ngu ngốc biết kết cục của người coi rẻ Thanh Đan Tông hắn.

Tam Trưởng Lão Thanh Sơn cũng cùng lập trường, dù sao những năm gần đây cường giả nhận ân huệ của Thanh Đan Tông bọn họ cũng không phải số ít, chỉ cần Tông chủ ra mặt, triệu tập những người đó lại, cũng không tin không diệt được một nước Nam Lăng nho nhỏ.

Đây chính là mong muốn của Thanh Phong, tất cả mọi người ủng hộ tấn công nước Nam Lăng, hắn vừa đúng đem sỉ nhục từ Nam Cung Lão tổ ngày đó tìm trở về.

Nếu so với bọn hắn Đại Trưởng Lão Thanh Thành niên kỷ lớn hơn, trải qua nhiều chuyện hơn bọn hắn, cũng bởi vì hắn vô cùng rõ ràng tính khí của sư đệ mình, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta thấy lần này đa phần là chính ngươi đi tìm người ta gây phiền toái, đánh không lại, liền trở lại kéo Thanh Đan Tông xuống nước."

Lời này Thanh Phong không thích nghe: "Ta đưa đồ đệ mình đi vui đùa một chút, làm sao lại chủ động tìm người ta gây phiền toái, cũng chỉ là mấy câu nói bất hòa, liền đem ta đẩy ra, còn nói thuốc Thanh Đan Tông chúng ta luyện chế đều là thuốc nát, hắn có Luyện Đan Sư tốt hơn, về sau cũng không cần Thanh Đan Tông chúng ta cung cấp đan dược, vậy làm sao lại là lỗi của ta."

Thanh Phong đem chuyện ngày đó xảy ra ở trong triều đình, thay đổi hoàn toàn.

"Ta đoán chừng cũng là do Tam đệ ngươi nói điều gì khiến cho người ta tức giận." Thanh Thành hoài nghi lời nói của Thanh Phong.

"Nhị ca, nào có ai như ngươi đưa cùi chỏ ra bên ngoài vậy, chẳng lẽ ngươi không tin lời ta nói sao?" Thanh Phong chột dạ phản bác.

Tông chủ Thanh Đan Tông cùng bốn vị trưởng lão là Ngũ huynh đệ, đại ca làm Tông chủ, Đại Trưởng lão này chính là nhị ca, cứ thế mà suy ra.

Thanh Thành cũng cảm thấy mình nói có chút quá đáng, liền không nói thêm gì nữa.

Dù sao bọn họ là mấy huynh đệ, không cần thiết vì một quốc gia nhỏ mà tổn thương hòa khí huynh đệ.

"Chuyện này còn xem thái độ đại ca, dù sao ta cảm thấy những năm gần đây, Thanh Đan Tông ta quá dễ nói chuyện rồi, khiến cho hôm nay lão đầu nước Nam Lăng dám coi rẻ tông môn ta, chuyện ngày hôm nay không tìm lại mặt mũi, về sau người khác sẽ nghĩ Thanh Đan Tông ta dễ khinh dễ, chúng ta chẳng phải là sẽ bị người ức hiếp, người Thanh Đan Tông ta vẫn say mê đan dược, tu vi so với Tu Luyện Giả bình thường không hơn, nếu về sau mọi người đều cảm thấy Thanh Đan Tông ta dễ khi dễ, đều đến cửa, chúng ta lấy gì để ngăn cản, nếu là người ta bắt chúng ta đi, bắt chúng ta luyện đan cho bọn họ, về sau......"

Thanh Phong thêm mắm thêm muối xúi giục những trưởng lão này, vốn Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão rất tức giận, nghe vậy càng thêm đứng ngồi không yên, trực tiếp triệu tập nhân mã đánh lên nước Nam Lăng đi.

Không thể không nói, những năm gần đây Nam Cung Ngộ ở Thanh Đan Tông, kỹ thuật luyện đan không học được bao nhiêu, ngược lại bản lĩnh xúi giục lòng người của Thanh Phong lại học được mười trên mười.

Thanh Thành cũng không nghe nổi nữa, mặc kệ chuyện này ai đúng ai sai, nhưng Thanh Phong nói có lý, lâu rồi không đánh một quốc gia nào rồi, sao không nhân cơ hội này lập uy với mấy quốc gia kia, xem về sau còn ai dám khi dễ người Thanh Đan Tông.

Thanh Thành gật đầu, còn lại chính là đồng ý rồi.

Nhưng, mấy huynh đệ đều ủng hộ tấn công nước Nam Lăng, Thanh Vân sẽ không phản đối.

Vì vậy, mấy huynh đệ bắt đầu thương nghị triệu tập những cường giả đã từng nhận ân huệ của Thanh Đan Tông, chuẩn bị tiến công nước Nam Lăng.

......

Vì nước Đông Tấn, Lăng Kỳ Tuyết tích cực chuẩn bị mọi thứ.

Đầu tiên là luyện chế rất nhiều nguyên đan, đưa cho Nam Cung Ngọc, để cho hắn trang bị cho quân đội của mình, lại mua nhiều loại dược liệu từ dược phòng Lâm La, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ba chính là mua lượng lớn y phục, đảo núi lửa cách xa đại lục, ít ai lui tới, đoán chừng sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, trước không thôn sau không tiệm, tránh cho khi nàng không giặt quần áo trên người, vẫn có quần áo sạch để thay đổi.

Đối với hành động kinh người của Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên vẫn say mê, trong khoảng thời gian này, hắn đã học xong giặt quần áo thế nào, Lăng Kỳ Tuyết không cần lo lắng điều này.

Nhưng, chỉ cần nàng thích, hắn đều ủng hộ nàng.

Sau khi luyện chế xong đan dược, Lăng Kỳ Tuyết lại luyện chế một ít Nguyên Tôn cấp Thuần Nguyên Đan, đưa cho Nam Cung Ngọc chuyển cho Nam Cung Lão tổ, lần này chuyện Nam Cung Lão tổ cường thế trợ giúp Thiên Hoa cung phản kháng mười vị hoàng gia lão tổ, nàng ghi nhớ ở trong lòng rồi.

Có cơ hội nàng tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn, mặc dù dược liệu luyện chế Nguyên Tôn cấp Thuần Nguyên Đan rất trân quý, nhưng sau khi vơ vét không ít chỗ tốt trong bí cảnh nàng vẫn có thể lấy ra được.

Nếu thực lực lão tổ tăng lên, sau này có Lão tổ thực lực cao siêu trấn giữ cho Nam Cung Ngọc, nàng cũng có thể an tâm cùng Đông Phương Linh Thiên đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu trị liệu hàn độc cho hắn.

Xong xuôi hết thảy, Lăng Kỳ Tuyết chuẩn bị bình minh xuất phát, lần này, hung hiểm chưa biết, nàng chỉ đi cùng Đông Phương Linh Thiên, Bình Nhạc sẽ ở lại Giáo La Thành trợ giúp Lục Cát xây dựng lại Thiên Hoa cung.

Ngày mai, buổi tối sẽ lên đường, Bình Nhạc ở trong phòng Lăng Kỳ Tuyết sửa sang lại hành trang cho nàng.

"Tiểu · tỷ, ngươi để cho Bình Nhạc đi theo bên cạnh ngươi chăm sóc đi, ta sẽ không kéo chân ngươi!" Nghe nói phải ly biệt, Bình Nhạc khóc giống như là một lệ nhân, năng lực chăm sóc bản thân của Lăng Kỳ Tuyết tựa hồ bằng không, nàng không yên lòng.

Đông Phương Linh Thiên hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, bình thường đều là ngươi giành công việc chăm sóc Tuyết Nhi với ta, đến lúc này rồi ngươi vẫn còn muốn giành, bổn tọa không phát uy ngươi lại coi bổn tọa là không khí!

Bình Nhạc bị Đông Phương Linh Thiên trừng không nhịn được rụt cổ một cái, lại không dám lên tiếng.

Lăng Kỳ Tuyết trừng Đông Phương Linh Thiên: "Nàng chính là một đứa bé, nào có ai như chàng khi dễ một đứa bé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.