Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 47: 47: Ngày Mai Gặp




Dương Nam thành, khu tây Cửu Giang Minh Tổng bộ.

Hôm nay, nơi này ngựa xe tấp nập, người ra người vào nối liền không dứt. Nguyên nhân mà, bởi vì bên trong đang tiến hành một buổi lễ long trọng.

Nguyệt Khuyết Các, Tống Khuyết nhập Minh!

Cái đại sự này gần 2 tháng nay đã sớm được truyền đến sục sôi, đại giang nam bắc già trẻ lớn nhỏ mọi người đều biết, tất cả đều đang ngóng chờ nhìn vào đây.

Quốc dân nhạc phụ Triệu Tinh Thần đối với con cóc ghẻ Tống đại quan nhân cũng rất là chiếu cố, ưu ái vì hắn chọn ra một ngày hoàng đạo.

Tháng 8 ngày 28, vừa lúc Nguyệt Khuyết Các chính là thành viên thứ 28 của Cửu Giang Minh.

Điển lễ đã chuẩn bị bắt đầu, quan khách người cần đến cũng đều đến đông đủ.

Khác 27 vị thành viên liên minh, hầu như tất cả đều nể mặt mà đến. Bọn họ lão đại không tiện đến được cũng sẽ cử người đi đại diện, dâng lên lời chúc mừng.

Hai vị Phó Minh Chủ ở xa không tiện đến dự nên đã cử của mình nhi tử, đệ tử đi thay mặt. Đáng tiếc trong đó một vị Thường huynh đệ bị Tống lão ma vả mặt quá thảm, bữa nay nhất định là sẽ không xuất hiện.

Linh Ứng Tự bên kia thì cử một vị gọi Trí Minh đại sư, là một lão tăng nhân đồng lứa với Trụ trì Trí Không đến quan lễ để tỏ lòng tôn trọng với Tống Khuyết cái này bản Tự ân nhân.

Nói đến hắn còn 1 cái Tông sư hứa hẹn đây, nhưng đạt được chỗ tốt từ Tuệ Vô đã đủ nhiều, Tống gia cũng ngại ngùng mở miệng yêu cầu gì thêm nữa, tạm thời cứ để như vậy thôi.

Nhìn quanh hội trường, đã đến giờ rồi mà 28 chiếc ghế vẫn còn để trống 3 cái, ngồi trên chủ vị Triệu Tinh Thần đôi lông mày cũng không nhịn được khẽ nhăn.

Triệu ca cũng bắt đầu hoài nghi việc mình kết nạp hắc tiểu tử kia là đúng hay sai nữa.

Ma Phó Minh chủ đồ đệ bị vả mặt tạm không nói, Huyết Thủ Báo Khánh Châu vắng mặt mọi người lòng dạ cũng đều hiểu rõ. Ở đây đại lão ai không phải là người tin tức tinh thông, chuyện xảy ra ở Cự Mộc Thành mấy ngày trước bọn họ đều đã sớm hiểu rõ đến tường tận.

Ngoại trừ cảm thán Tống Các chủ quan hệ rộng, cùng Thiên Độc Tông tình cảm thật tốt vậy cũng phải bội phục nó đảm phách. Lần này xem như đối với Cửu Long Trại một hệ hắn là đã đắc tội triệt để rồi. Sợ là sau này trong Minh không khí sẽ không thể tiếp tục yên bình.

Nhưng lão Ma mấy năm gần đây có vẻ càng ngày càng không phục quản giáo, bàn tay duỗi đến quá dài, cũng cần phải gõ gõ mấy cái như vậy. Nghĩ thế lão Triệu cũng không thêm truy cứu Tống tặc nữa, nhàn nhạt ra lệnh:

“Bắt đầu đi!”

“Rõ! Nổi nhạc!”

Theo tiếng lễ nhạc vang lên, Nguyệt Khuyết Các buổi lẽ nhập Minh xem như chính thức được bắt đầu.

Còn một người nữa không đến nhưng tất cả lòng dạ biết rõ vị kia sẽ không đến nên không cần phải mất công chờ. Vì đối phương chính là Tống đại quan nhân hàng xóm thân thiết Đỗ Bang chủ.

Vị này nhân huynh thế mà lại vắng mặt trong ngày vui trọng đại của mình, cái này để Tống Khuyết yếu ớt tâm linh cảm thấy tổn thương ghê gớm.

Các cụ bảo bán anh em xa mua láng giềng gần, Đỗ ca làm như này là sống quá lỗi rồi!

Mỗ tiện nhân đã âm thầm đem việc này ghi vào trong sổ thù, định là sẽ có ngày tìm lão Đỗ tâm sự cho ra nhẽ, ngày đó sẽ sớm thôi.

......

Trải qua một loạt trang nghiêm, chặt chẽ mà dài dòng thủ tục sau, ngày hôm nay nhập Minh lễ cũng đã coi như đi đến kết thúc.

“Tống Các chủ, mời cho Minh chủ kính rượu!”

Theo Nội Vụ Đường Đường chủ Lâm Tầm nhắc nhở, Tống Khuyết vội vàng đứng dậy hai tay giơ lên chén rượu hướng Triệu Tinh Thần cung kính mời.

“Minh chủ, mời! Các vị đại ca, xin mời!”

“Tống tiểu huynh đệ mời!”

Lão Triệu cũng rất nể mặt mỉm cười giơ lên ly của mình, từ xa xa hư chạm một cái rồi đưa lên miệng khẽ nhấp, phía dưới Tống gia cũng ngay sau đó ngửa cổ đem trong chén rượu tất cả uống cạn. Nhất thời, trong đại sảnh dâng lên nhiệt liệt tràng pháo tay.

“A Di Đà Phật! Triệu Minh chủ, Tống tiểu huynh đệ, chúc mừng! Cửu Giang Minh lần này thu được một vị thiên kiêu, thật sự là Phật tổ phù hộ.”

“Ha ha, cái này cũng là do Minh chủ lãnh đạo có cách, để chúng ta Cửu Giang Minh khí vận càng thêm hưng thịnh rồi.”

“Không sai không sai, sau này mấy lão gia hỏa chúng ta cũng yên tâm vì có lớp trẻ kế cận như Tống lão đệ!”

“Ha ha....”

Trong Tổng bộ thoáng chốc liền trở nên ồn ào náo nhiệt, tất cả đều vui vẻ nói ra vài câu lời mừng, nâng nâng hỉ khí.

Tống Khuyết vậy cũng rất biết điều, ngoan ngoãn tươi cười cho các vị đại ca chắp tay cảm ơn, đáp lễ, liên lạc tình cảm, cười đến toét cả miệng. Mất một hồi sau, đợi thời gian không sai biệt lắm, tất cả mới nô nức dẫn nhau đi dự yến hội.

Tại đây Tống lão gia còn phải dắt theo Thẩm Tử Minh, Thiết Phi Long mấy vị Nguyệt Khuyết Các cao tầng đến từng bàn bái phỏng, chúc rượu, cho các vị đại lão quen mặt. Nói chung uống không biết được đến bao nhiêu bình, đợi đến khi thằng này cũng cảm thấy khá lâng lâng sau, lần này một bữa mới coi như chính thức kết thúc.

Nhìn mình hai vị Phó Các chủ, dù đã tu luyện đến Ngũ giai luyện tạng cảnh giới mà vẫn bị rót cho sắc mặt đỏ bừng, đi cũng xiêu vẹo không vững, Tống Khuyết cười hả hê:

“Hắc hắc, lão Thẩm, Thiết thúc, các ngươi tửu lượng không được nha. Chút nữa chúng ta còn một buổi tiệc ăn mừng trong nội bộ đây, bộ dáng này mà gặp Hùng Bá, Nhiếp Phong mấy người chúc rượu thì thật sự khó lường, hắc hắc!”

Nghe đến đây, Thẩm – Thiết hai người sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Vội vàng xua tay xin tha:

“Các chủ, chớ chớ chớ, uống nữa là ra nhân mạng đấy!”

“Ha ha..”

Hắn cũng chỉ trêu hai vị này thế thôi, việc nơi này đã xong, Tống gia bây giờ chỉ muốn về nhà thôi. Tại đó còn có mấy vị xinh đẹp nha hoàn đang chờ đây, thời gian đâu mà ở lại nơi này nhậu nhẹt, lúc này liền vỗ vai trấn an bọn họ:

“Đùa các ngươi, trở về thu dọn đồ đạc, chúng ta chiều nay xuất phát. Đợi về đến Thanh Hà toàn Các ăn mừng cũng chưa muộn.”

Lão Thẩm mấy người vậy mới sống sót sau tai nạn thở dài một hơi, lần nữa lảo đảo bám theo chân Các chủ trở về trạch viện. Nhưng đúng lúc này, có một nữ nhân lại tiến đến ngăn đường bọn hắn:

“Tống công tử, nhà ta chủ nhân muốn gặp ngài một mặt, xin mời đi theo tiểu nữ một chuyến.”

Giọng nói tuy rất khách khí nhưng bản thân nó đã mang theo tính khẳng định, không tha nghi vấn.

Tống Khuyết cũng không phật lòng, tại Tổng Bộ người ai mà không phải đại lão, hắn con cá nhỏ này đã được coi là gì. Hơn nữa chỉ nhìn từ trước mặt nữ nhân này khí thế, có thể cho hắn cảm giác nguy hiểm vậy hẳn cũng sẽ là một vị Nhất lưu cao thủ.

Nhất lưu còn vì người làm tỳ nữ, nó chủ nhân thân phận tự nhiên là càng thêm khó lường. Tống đại quan nhân cũng không chần chờ nữa, dặn dò Thẩm – Thiết mấy người về trước sau liền nhanh chân bám theo nàng, muốn xem là vị thần thánh nào muốn gặp bản thân.

......

Cửu Giang Minh, Tổng Bộ.

Đi theo vị kia vô danh tỳ nữ rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, Tống Khuyết mới đến trước mặt một cái độc lập viện tử.

Vừa rồi trên đường hắn cố ý mấy lần thăm dò, làm sao đối phương miệng giữ kín như bưng để đến hiện tại Tống gia còn chưa biết ai triệu kiến mình đâu.

“Chủ nhân! Tống công tử đã đến!”

“Mời người vào đi!”

Bên trong vang lên tiếng nói như chim oanh trong trẻo dễ nghe, Tống Khuyết thế mới biết đối phương là nữ đấy. Thật sự trong này cao thủ quá nhiều, hắn cũng chưa từng dám loạn dùng Lĩnh Vực, chẳng may thấy cái gì không nên thấy rồi bị người diệt khẩu thì quá oan uổng rồi.

Theo vô danh tỳ nữ ra hiệu, Tống đại quan nhân tự hành mở cửa tiến vào.

Chỉ thấy trong sân, một vị cực kỳ xinh đẹp nữ nhân đang ngồi ngoài vườn nhàn nhã uống trà, hai mắt cong cong híp lại hứng thú nhìn về phía hắn.

Rất xinh đẹp!

Nữ nhân này mặc một bộ màu trắng võ sĩ phục, đơn giản gọn gàng lại bó sát người. Càng hiển lộ ra nàng ma quỷ vóc dáng, chỗ lồi nên lồi, chỗ cần lõm nên lõm uyển chuyển dáng người lại đúng là thằng này sở thích, để mỗ tiện nhân quen nhìn mỹ nữ cũng phải chịu đến kinh diễm không thôi.

Nhìn vị này khuôn mặt trẻ trung căng bóng, thật sự chỉ như tầm đôi mươi như thế. Nhưng nàng trước ngực cặp khổng lồ cự vật cùng tư thái lười biếng và khí chất yêu mị thành thục kia là tuổi trẻ cô nương không cách nào có được đấy.

Tống gia do dự, ngay từ ban đầu hắn cũng có chút phán đoán về bên trong người thân phận. Nhưng đợi nhìn thấy chân thân, hơn nữa nàng trên đầu tóc cũng không búi, không giống như là người đã lập gia đình, hắn lại không chắc chắn đứng lên.

Thấy đối phương không nói gì, cứ thế híp mắt nhìn mình, Tống Khuyết mới đành căng da đầu yếu yếu mở miệng:

“Ra mắt... vị này... đại tỷ!”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh không biết từ đâu vang lên trong đầu, nghe không khác gì sấm sét nổ vang để tiện nhân này rùng mình lạnh lẽo.

Đậu xanh rau má!

Cược nhầm!

Quả nhiên, từ trong phòng một vị đại lão sắc mặt không đẹp lắm đang đi ra đã chứng minh Tống gia trước đó suy đoán mới là chuẩn đấy.

“Khanh khách....”

Đối diện nữ nhân kia chính là Triệu Tinh Thần lão bà, Minh Nguyệt lão nương Ngọc Nữ Kiếm Bạch Quân Dao. Chỉ thấy lúc này nàng đang không có hình tượng cười nghiêng ngả, trước ngực một đôi cũng là theo động tác mà run rẩy không ngừng.

Nhưng mỗ tiện nhân có gan tày trời cũng không dám lúc này thưởng thức đấy, hắn đành ủy khuất quay sang quốc dân nhạc phụ cười ngượng ngùng.

Nhạc phụ, các ngài làm như vậy không phải là cố tình chơi ta sao?

“Lạc lạc... được rồi, lão đầu ngươi bãi sắc mặt cho ai xem. Tống Khuyết đúng không, đến đây ngồi đi, không cần sợ hắn.”

Cũng may cuối cùng Bạch Quân Dao cũng cười xong rồi, lúc này liền đứng ra vì Tống đại quan nhân giải vây. Trừng mắt cảnh cáo lão Triệu một cái sau đó nàng mới quay sang hắn cười hòa ái vẫy tay.

Nhìn Triệu Minh chủ sắc mặt táo bón Tống tặc nội tâm liền linh hoạt, lúc này còn không nhanh chân mà tiến lên nịnh bợ nơi này thực sự người chủ nhân.

“Ra mắt Minh chủ, ra mắt phu nhân! Thật sự trước đó tiểu tử cũng có suy đoán phu nhân thân phận nhưng nhìn ngài thật sự quá trẻ, so với tuổi 18 cô nương không khác là bao nên ta cũng không dám tin tưởng. Thành ra vừa rồi mới mạo phạm xưng hô như thế, mong phu nhân đừng trách tội.”

Nữ nhân, ai lại không thích nghe người khác khen mình trẻ đẹp. Bạch Quân Dao nghe hắn nói thế càng thêm vui vẻ rồi, làm sao lại còn trách tội hai cái từ này đáng nói. Thuận tiện nhìn trước mắt hắc tiểu tử cũng hợp nhãn đứng lên:

“Khanh khách, người không biết không có tội. Tiểu tử mau ngồi xuống, không cần câu nệ, cứ tự nhiên như ở nhà mình liền được.”

Có đại lão của đại lão bảo kê, Tống gia còn lo lắng gì, lúc này yên tâm lớn mật ngồi xuống cùng nàng trò chuyện.

Còn Triệu ca mà, cứ ngồi một bên mát mẻ uống nước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.