Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 32: 32: Sao Anh Lại Có Nó




Editor: Nguyetmai

Giây phút lối vào của Động Hồ Ly hoàn toàn thành hình, đội ngũ bốn người của Khai Tâm cũng đã dẫn hai con cương thi tới gần. Dưới những ánh mắt như những chiếc đèn pha, bốn người bước tới trước mặt ba vị chỉ huy có thực lực mạnh nhất trong số các bang phái ở đây.

Phó môn chủ của Hiệp Nghĩa Môn, Hồng Trần.

Thủ lĩnh của phái Trường Lạc, Cô Độc Trường Lạc.

Môn chủ của Lạc Vũ Môn, Tư Đồ Lạc Vũ!

Vì sự xuất hiện của nhóm người Khai Tâm, mấy trăm cao thủ xung quanh lối vào của Động Hồ Ly rơi vào một bầu không khí hết sức kỳ lạ. Lúc này, hầu hết tất cả mọi người đều đã biết thân phận của Khai Tâm, cũng nhìn ra được rằng sau mười ngày mai danh ẩn tích kể từ khi đánh bại rất nhiều bang phái, thực lực của hắn đã mạnh hơn so với lúc ở Tung Sơn!

Không ai ngăn cản Khai Tâm, tất cả mọi người nín thở, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba vị chỉ huy trước lối vào của Động Hồ Ly.

Họ muốn biết, rốt cuộc ba vị thủ lĩnh có quyền ra lệnh cho gần một trăm cao thủ thượng thừa này sẽ làm thế nào.

"Lam Sam Quân Tử Kiếm, nghe danh đã lâu!"

"Xin chào, Khai Tâm."

Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, môn chủ của Lạc Vũ Môn và phó môn chủ Hồng Trần của Hiệp Nghĩa Môn có thể nói là bước lên gần như cùng một lúc, mỉm cười chắp tay đón tiếp Khai Tâm, khiến vô số người đang xoa tay chuẩn bị xử lý Khai Tâm phải rớt tròng mắt.

"…"

So ra thì, phản ứng của Khai Tâm còn lạnh nhạt và khiến người ta bất ngờ hơn nữa. Hắn ngoái đầu nhìn ra ngoài rừng cây, thản nhiên nói: "Phòng tuyến mà các vị bày ra đúng là khó vượt qua thật đấy."

Hồng Trần là người đầu tiên tỏ vẻ xấu hổ, lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Tư Đồ Lạc Vũ lúng túng dừng bước lại, hắn ta cười giải thích: "Ha ha, cũng bởi vì tình cảnh xô đẩy nên mới làm thế. Trong khoảng thời gian này, bọn ta đã hy sinh quá nhiều vì Động Hồ Ly rồi, vì thế mới định nhân cơ hội này tập hợp lại với nhau, không ngờ đại thần trên bảng danh gia cũng tới."

"Quá khen rồi… Nhưng mà, hẳn là việc tại hạ tới nơi này sẽ không phá hỏng kế hoạch của các vị đâu nhỉ?"

"Hừ! Chỉ với bốn người các ngươi thì cũng chẳng hỏng hóc gì được đâu!"

Lúc này, Cô Độc Trường Lạc vẫn luôn im lặng nãy giờ mới mở miệng, giọng nói hơi cứng ngắc và mang theo địch ý, đoán chừng là vì thái độ của Khai Tâm quá mức lạnh nhạt.

Liếc nhìn người đó một cái, ngay sau đó, Khai Tâm rút ánh mắt như đang nhìn cỏ dại đó lại: "Nếu thế thì không ai liên quan tới ai cả, các vị tiếp tục tập hợp đi, ta và ba người bạn của mình đi trước một bước."

"Bốn người các huynh?" Hồng Trần tỏ vẻ kinh ngạc, không khỏi thốt lên một tiếng.

"Thế nào?" Cảm nhận được những ánh mắt giễu cợt và những nụ cười hả hê từ bốn phương tám hướng xung quanh, vẻ mặt của Khai Tâm vẫn không hề thay đổi: "Có gì không ổn sao?"

"À không, chỉ là Động Hồ Ly cực kỳ nguy hiểm, Khai Tâm huynh có muốn đồng hành cùng Hiệp Nghĩa Môn ta không, như thế có lẽ sẽ an toàn hơn."

"Không cần phiền phức thế đâu."

Mặc dù trong giai đoạn đầu, Hiệp Nghĩa Môn rất có tiếng tăm, danh dự trong "Giang hồ" cũng khá tốt, nhưng mới gặp nhau lần đầu tiên, không có bất cứ tình cảm gì, Khai Tâm không muốn dính dáng gì nhiều đến Hiệp Nghĩa Môn, hắn từ chối ngay tại chỗ: "Các vị hao tâm tổn sức cho hành động lần này, bốn người bọn ta cũng có kế hoạch của riêng mình, đi chung còn khó chia đồ nữa, vì thế ta xin nhận ý tốt này, cáo từ!"

Dứt lời, hắn chắp tay với ba người rồi dẫn đầu vào Động Hồ Ly! Hồng Trần còn chưa kịp ngăn cả và nhắc nhở thì ba người Lôi Chiến đã đi theo sau vào Động Hồ Ly.

"…"

Khai Tâm đi quá nhanh, Hồng Trần không kịp thuyết phục và ngăn cản nữa. Hắn ta nhìn lối vào của Động Hồ Ly bằng đôi mắt tiếc nuối, thở dài và lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Thực ra, không phải hắn ta lo việc Khai Tâm vào đó sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, mà nghĩ rằng Động Hồ Ly nguy hiểm như thế, người có thực lực thế này mà bỏ mạng trong đó thì thật đáng tiếc.

Hai người bên cạnh thì không hề nghĩ vậy. Nhìn đội ngũ của Khai Tâm biến mất ở lối vào của Động Hồ Ly, khóe môi của Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc không khỏi nhếch lên.

Họ hiểu rất rõ về sự gay gắt trong Động Hồ Ly!

Có lẽ thực lực mà Khai Tâm triển lộ ra cao hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng chỉ với một hai người thì thực sự không thể đối phó với Động Hồ Ly được.

Trong đại sảnh có những mấy trăm con yêu hồ!

Tuy rằng khả năng sát thương của chúng không thể mang lại quá nhiều uy hiếp cho cao thủ có hộ thể thượng thừa và võ học thượng thừa, nhưng tốc độ và tần suất công kích của yêu hồ rất đáng sợ, khả năng né chiêu cũng khiến những người chơi bình thường không thể ứng phó được. Trước những đòn công kích dày đặc của đám yêu hồ xung quanh, lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội đánh trả, chỉ có thể đứng đó chờ chết.

Họ đã nhắm tới điểm này, biết rằng khi vào Động Hồ Ly, có thể đội ngũ của Khai Tâm sẽ cầm cự được một thời gian, nhưng lâu dần sẽ hao hết nội lực. Vì thế họ chỉ nhìn bốn người xông vào đó mà không nói một lời nào cả.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài rừng, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: "Khiến đám người bên ngoài im ắng lại một lát đi."

"Đúng thế, nhóm của Khai Tâm đi vào đó cũng cần chút thời gian, dù sao cũng đang rảnh, chi bằng đuổi những tên chướng mắt đó đi! Các vị bang chủ cảm thấy thế nào!"

Hai người mỗi người một câu. Đối với thủ lĩnh của các bang phái khác, giọng điệu của hai người như thể đang bàn bạc, nhưng cũng mang theo chút gì đó như đang ra lệnh.

Sau khi nhóm người Khai Tâm đi rồi, hơn hai trăm người không phải thành viên bang phái cũng bắt dầu do dự, không biết phải làm thế nào. Nghe thấy lời nói của hai người kia, họ lập tức cảm thấy lạnh cả người.

Tuy rằng thể diện rất quan trọng, nhưng họ cũng không muốn phải chết một lần, làm ảnh hưởng đến sự phát triển của một tháng sau. Vì thế, dưới áp lực của các bang phái, họ kéo nhau rời khỏi rừng cây.

Mấy trăm cao thủ xung quanh lối vào của Động Hồ Ly tản ra hơn một nửa.

Có những cao thủ thượng thừa gia nhập vào, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau ở ngoài rừng càng thêm kịch liệt hơn nữa. Từ đầu tới cuối, Hồng Trần của Hiệp Nghĩa Môn không hề ra lệnh một câu nào, nhưng cũng không thể ngăn cản được, bởi vì trong hoạt động lần này, Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc là hai môn phái mở đầu, lôi kéo Hiệp Nghĩa Môn tập hợp lại, cũng chính hai bang phái đó đã đảm nhận việc liên hệ với các môn phái nhỏ khác.

Vì lo rằng mình sẽ bị đuổi ra khỏi lần hành động tiếp theo nên những bang phái này đều rất phối hợp với Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc, thế nên lời nói của Hiệp Nghĩa Môn cũng không có tác dụng cho lắm.

Tất cả đã được xử lý xong xuôi.

Ánh mắt của ba người lại tập trung vào lối vào của Động Hồ Ly, nhưng họ không có vẻ gì là định cho người vào đó cả.

"Trường Lạc huynh."

Tư Đồ Lạc Vũ hỏi bằng giọng ngả ngớn: "Huynh cảm thấy mấy tên đó có thể cầm cự được bao lâu ở trong đó?"

"Năm phút, nhiều nhất cũng không quá mười phút." Cô Độc Trường Lạc cười trả lời.

"Được, vậy chúng ta đợi đến mười phút sau rồi vào!"

"…"

Hồng Trần nhíu mày, hắn ta nhìn hai người đó, sau đó dứt khoát xoay người về trận doanh của Hiệp Nghĩa Môn, khinh thường đứng cùng một đội với hai người đó – hắn ta đã nhìn ra được rồi, rõ ràng là hai người này muốn Khai Tâm chết trong Động Hồ Ly.

Mặc dù rất muốn vào giúp đỡ, nhưng các huynh đệ của hắn ta ở đây cũng không nhiều, hơn nữa lần nào cũng chết và bị thương rất nhiều người. Thế nên, đứng từ góc độ bang phái, hắn ta không muốn các huynh đệ trong bang rơi vào tuyệt cảnh chỉ vì sự kích động nhất thời của mình. Hơn nữa, hắn ta cũng không muốn Hiệp Nghĩa Môn trở thành cái đinh trong mắt các bang phái khác.

Vì thế, dù biết nhóm người của Khai Tâm ở trong đó chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít khi không có ai trợ giúp, hắn ta cũng chỉ có thể ngồi đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.