Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 3: 3: Nhớ




Editor: Wave Literature

Lạc Thần Hi do dự một chút, mới nhỏ giọng, mở miệng nói: "Tên tôi là Trần Hi Lạc."

"Trần Hi Lạc... Quả nhiên tên cũng rất đẹp trai nha. Như vậy, Trần tiên sinh à, cậu có lời nào muốn nói với người hâm mộ của mình hay không?"

"Ừm... Tôi cũng không nghĩ đến chuyện, sẽ có nhiều người thích tôi trình diễn thời trang như vậy nữa, khiến cho tôi được yêu thích mà thấy lo sợ. Cám ơn mỗi một vị khán giả đã ủng hộ tôi, vô cùng cám ơn mọi người, mọi người đều là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất trong lòng tôi."

Lạc Thần Hi nói xong, còn nháy mắt một cái về phía máy quay phim.

Thoáng cog khóe miệng, lộ ra ba phần khí chất đào hoa, ba phần lại có chút trẻ con, những vẫn không hề mất đi sự thong dong và tao nhã của chính mình.

Khiến cho các khán giả trực tiếp ở trường quay đều điên cuồng hơn nữa.

"Tên của nam thần thật dễ nghe, ngay cả tên cũng đẹp như thế nữa nha!"

"Trần Hi Lạc, em muốn gả!"

"Âm thanh của nam thần êm tai quá đi! Tôi cảm thấy cả lỗ tai của mình cũng muốn mang thai rồi đấy!"

"Gào gào gào, chồng tôi nháy mắt kia kìa! Lòng tôi sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!"

Ngay cả các thiên kim hào môn ngồi xem chương trình biểu diễn thời trang, cũng có không ít người bị nhan sắc của Lạc Thần Hi thu phục, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Ở chỗ ngồi của ban giám khảo, mặt của Mục đại thiếu tối sầm lại, nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé kia hoàn toàn phóng túng như vậy trên sân khấu, trong lòng liền kêu không ổn!

Cái người phụ nữ này lại dám ở trước mắt của hắn, mà bày ra dáng vẻ dịu dàng đó trước máy quay, còn để lại ánh nhìn mê hoặc đó nữa chứ.

Hơn nữa, còn có nhiều cô gái nông cạn như vậy, cách một màn hình, còn nói phải gả cho cô ấy sao?!

"Người phụ nữ chết tiệt này, quên mất mình đã kết hôn hay sao hả? Coi ông xã như tôi là người chết có phải không hả?"

Người phụ nữ này trước đây đã quyến rũ đàn ông đã nhiều lắm rồi, đến bây giờ lại còn quyến rũ cả phụ nữ nữa chứ!

Hơn nữa, Một lần mà đã quyến rũ đến mấy triệu người luôn sao?

Vào giờ phút này thì Mục đại thiếu, đã sớm quên mất, hắn cũng kết hôn rồi mà vẫn nhận lấy danh xưng "ông xã quốc dân", còn có càng nhiều cô gái cách một cái màn hình yêu thích hắn hơn nữa.

Hắn chỉ biết là, đỉnh đầu của hắn đã sắp biến thành thảo nguyên xanh tươi mơn mởn rồi đấy.

Thật hận không thể ôm người phụ nữ đang đứng ở trên sân khấu kia xuống, che hết mặt lại, không cho bất cứ ai nhìn thấy cả!

Có lẽ do ánh mắt của Mục đại thiếu quá mức hung dữ, nên Lạc Thần Hi ở trên sân khấu như cảm nhận được cái gì đấy, âm thần run rẩy, thu lại nụ cười, yên lặng lui về phía sau, rồi đi đến bên cạnh của Phương Tử Thiến.

Chẳng qua, biểu hiện của cô vừa nãy chắc đã đủ rồi.

Tiếp nhận xong cuộc phỏng vấn đó, thì phiếu ủng hộ của cô càng ngày càng nhiều, chỉ trong vòng ba phút, mà đã tăng lên thêm một triệu phiếu rồi.

Nhìn thấy tình hình như vậy, thì Ngô Linh San đã tức giận đến mức mất luôn cả cảm giác rồi.

Chuyện đến nước này,thì cô ta cũng biết được, bản thân mình tuyệt đối không thể vượt qua Lạc Thần Hi.

Giải thưởng của giải thi đấu Hoa Phong lần này, nhất định không đến tay của cô ta nữa.

"Đáng chết đáng chết đáng chết mà! Tại sao sẽ như vậy chứ? Mình bỏ ra biết bao nhiêu công sức, nhiều tiền bạc như vậy, ngay cả ba mình cũng hạ mình đi cầu xin nhiều người hỗ trợ như vậy, thế mà kết quả, còn không bằng cái loại mặt hàng rác rưởi bị học viện nghệ thuật hoàng gia cho nghỉ học kia nữa chứ! Chuyện này thực sự không hề công bằng mà!"

Nhưng mặc kệ cô ta có không cam lòng như thế nào, thì chuyện này cũng đã chắc như đinh đóng cộ rồi.

Ngô Linh San chỉ có thể nỗ lực an ủi chính mình sâu trong lòng, "Chí ít, mình vẫn ngồi vững vàng ở vị trí thứ hai mà. Dù người thứ hai không giành được giải thưởng nổi tiếng kia, nhưng mà, các giải của trận thi đấu Hoa Phong đều nhận được rất nhiều sự quan tâm của giới thời trang, thu lại được không ít tài nguyên, coi như không tệ lắm…"

Cô ta thầm thì trong lòng những câu nói này, thật vất vả, mới cảm thấy tâm lý mình bình tĩnh một chút.

Nhưng đúng vào lúc này, thì trên khán đài, bỗng nhiên truyền đến từng tiếng kinh hô xen lẫn ngạc nhiên.

"Ồ? Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Các cô mau nhìn màn ảnh lớn đi, số phiếu của người thứ hai sao vậy chứ! Làm sao mà bị giảm nhanh như vậy được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.