Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 26: 26: Nhớ Em




Editor: Nguyetmai

Bao nhiêu năm qua, ông nội là người duy nhất thật sự thương yêu cô, mỗi lần Tô Nhụy nhốt cô, bắt cô nhịn đói, ông luôn là người lén đưa đồ ăn cho cô.

Nếu không có sự chăm sóc và bảo vệ của ông nội, có thể cô đã bị hành hạ đến chết từ lâu rồi.

Giờ ông nội bị bệnh mất trí của người già, bệnh tình đã nghiêm trọng như vậy, Hứa Hi Ngôn càng không thể làm ngơ.

Cô bảo Diệp Tầm chở đến Bệnh viện Nhân dân Số 1, sau khi làm xong thủ tục nhập viện, cô đã mời bác sĩ chuyên khoa thần kinh đến kiểm tra tổng quát cho ông nội.

Qua kết quả kiểm tra, bác sĩ nói bệnh tình của ông cụ đã vô cùng nghiêm trọng, cần điều trị tâm lí kết hợp với dùng thuốc, đồng thời cũng cần có người nhà phối hợp, thường xuyên tập luyện về kỹ năng sống và rèn luyện trí nhớ cho ông cụ.

Hứa Hi Ngôn thấy mình đã sắp phải quay về đoàn làm phim nên đã mời một hộ lí chuyên nghiệp đến chăm sóc cho ông. Nhưng bình thường chỉ cần có thời gian rảnh, cô đều đến chăm sóc ông.

Cũng ở trong bệnh viện này, ba người của nhà họ Hứa đã được cấp cứu và đều đã thoát khỏi nguy hiểm, được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, lại ngã từ trên lầu xuống, xương cột sống đã vỡ nát, trở thành người thực vật, không thể điều tiết được đại tiểu tiện.

Bác sĩ nói, nửa đời sau bà cụ chỉ có thể nằm trên giường.

Sau khi nhận được thông báo, Hứa Tâm Nhu vừa ra khỏi studio đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, hai vợ chồng Hứa Tấn Sơn nằm trên giường, mặt mũi cả hai đều sưng húp như đầu heo, chỗ xanh chỗ tím, cổ tay và ngực đều quấn băng trắng, trông giống như bộ đội bị thương ngoài chiến trường vậy.

"Ba, mẹ, hai người sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy chứ?"

Sau khi Hứa Tâm Nhu nhìn thấy ba mẹ mình vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Tô Nhụy hầm hừ nói với cô: "Còn không phải do con khốn kiếp Hứa Hi Ngôn kia làm sao, nó đã đánh ba mẹ thành ra thế này đấy."

"Hứa Hi Ngôn? Nó dám đánh ba mẹ?"

Hứa Tâm Nhu làm như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất vũ trụ. Trong ấn tượng của cô ta trước nay chỉ có Hứa Tấn Sơn đánh đập Hứa Hi Ngôn thôi.

"Chính nó, hôm nay nó về nhà đánh ba mẹ thê thảm vậy đấy, còn đẩy bà nội con ngã xuống lầu nữa."

"Không thể nào!"

Hứa Tâm Nhu không thể nào tin được. Lúc đầu cô ta và ba mình đã bàn bạc xong, cô ta sẽ lấy chuyện ông nội bị bệnh để lừa Hứa Hi Ngôn về nhà họ Hứa, sau đó ba sẽ lấy vai diễn ra dụ dỗ nó.

Đúng ra đã cho nó vai diễn tốt như vậy, sao nó lại đánh người như vậy chứ?

Đã nhượng bộ mà còn làm cao, đúng là làm phản thật rồi!

Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Tâm Nhu nhíu mày rồi rút điện thoại di động ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, chúng ta phải báo cảnh sát để họ bắt nó lại, giờ nó đã phách lối cỡ này rồi, nhìn thấy nó là con thấy bực mình."

"Không được báo cảnh sát!" Tô Nhụy giữ chặt Hứa Tâm Nhu, lo lắng nói: "Nó độc ác, không thèm nhận người thân. Nếu con báo cảnh sát, lỡ như con khốn đó khai hết với cảnh sát chuyện trước đây ba con đánh nó, con nói cảnh sát sẽ giúp ai?"

Hứa Tâm Nhu ngẫm nghĩ thấy mẹ nói rất đúng, nếu Hứa Hi Ngôn chó cùng rứt giậu kể hết chuyện trước kia ra thì chắc chắn ba sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ? Không thể để con nhóc kia làm càn như thế được!" Hứa Tâm Nhu oán hận nói.

"Mẹ biết, giờ đợi ba con tỉnh lại đã rồi bàn cách giải quyết sau."

Hai mẹ con đang bàn bạc thì Hứa Tấn Sơn tỉnh lại, rên mấy tiếng hừ hừ vì quá đau.

"Ba con tỉnh rồi!" Tô Ngụy nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tấn Sơn. Hứa Tâm Nhu lại gần khẽ gọi: "Ba, ba thấy thế nào rồi?"

"À... Nhu Nhu... ba không sao..."

Hứa Tấn Sơn khẽ cử động liền thấy cả người đau đớn, không thể nào nhúc nhích được.

"Đã bị thương đến mức này còn nói không sao!" Hứa Tâm Nhu nói với ông ta: "Ba, ba yên tâm, món nợ này con sẽ đòi giúp ba!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.