Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 25: 25: Kén




Editor: Nguyetmai

"Vậy cần thực lực gì mới có thể biết?" Cuối cùng cũng không phải sự trả lời im lặng, Mộc Hàn Yên có chút mừng rỡ, truy hỏi.

"Cấp Thánh trở lên."

Đối với cấp độ, Mộc Hàn Yên trầm mặc xuống. Tuy rằng nhờ vào việc mượn Thiên Tâm Công Pháp sau khi thăng cấp, nàng cũng có thể dựa vào bản thân để tu luyện tăng lên thực lực, nhưng so với việc mỗi lần tấn thăng cần một lượng kình khí khổng lồ, muốn từng bước tăng lên cấp Thánh, trời mới biết phải mất bao nhiêu thời gian.

"Trước một chút không được sao?" Mộc Hàn Yên thực sự quá tò mò về Tinh Huyễn Thiên Cơ, chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Không được, không có lợi cho ngươi, lai lịch của ta là trời phạt, sẽ hại đến ngươi." Chữ viết trên la bàn chiêm tinh, thế mà lại làm cho người ta cảm nhận được sự trầm trọng khó mà diễn tả thành lời.

"Được rồi, vậy thì đợi ta đến cấp Thánh lại nói." Trong lòng Mộc Hàn Yên cũng nặng nề theo, không tiếp tục truy hỏi nữa.

"Đúng rồi, ngươi nói Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết này là chút tài mọn ngươi truyền ra, vậy cũng chính là nói, ngươi cũng là thầy chiêm tinh?" Mộc Hàn Yên chuyển đề tài, tò mò hỏi.

"Ngươi lại đánh đồng ta với cái loại lừa gạt kia, ta giống lừa đảo lắm sao?" La bàn chiêm tinh lại lóe ra một hàng chữ nhỏ, trả lời rất ngạo mạn. Nếu như tên này có lỗ mũi, chắc hẳn lỗ mũi đã vểnh lên trời, trời mưa ắt sẽ đổ đầy nước.

"Không giống sao?" Mộc Hàn Yên nhìn chằm chằm la bàn chiêm tinh. Cho dù là mưa sao băng lúc trước hay là Hỏa Cẩm Lan sau này, lần nào tên này cũng biết trước, thỉnh thoảng còn thích chơi kiểu thần bí cố làm ra vẻ bí mật, không giống kẻ bịp bợm thì là gì?

Trên la bàn chiêm tinh lộ ra một biểu cảm điên rồ.

"Ngươi có thể dạy ta thuật chiêm tinh không?" Mộc Hàn Yên đợi biểu cảm kia biến mất, ước đoán nó đã hết tức giận, hỏi tiếp.

"Không dạy." Tinh Huyễn Thiên Cơ dứt khoát từ chối.

"Đừng nhỏ mọn như vậy, dạy ta một chút đi." Tuy ngoài miệng Mộc Hàn Yên rất thích đấu khẩu với Tinh Huyễn Thiên Cơ, thế nhưng Mộc Hàn Yên vẫn vô cùng bội phục kỳ bảo cực kỳ thần bí trong truyền thuyết này. Nghe nói chiêm tinh quyết trước mắt cũng do nó truyền ra, Mộc Hàn Yên cũng có chút hứng thú với thuật chiêm tinh.

"Ngươi không học được, thực lực quá thấp." Trên la bàn chiêm tinh lộ ra mấy chữ nhỏ, lần này nó không ăn thua với Mộc Hàn Yên nữa, mà lại chê thực lực của nàng quá thấp.

Nhận được câu trả lời như vậy, Mộc Hàn Yên chịu đả kích quá lớn, thất vọng bĩu môi.

"Cuốn chiêm tinh quyết này, ngươi có thể học." Không biết có phải an ủi nàng hay không, trên la bàn chiêm tinh lại hiện ra mấy chữ.

"Ngươi cũng nói là chút tài mọn, ta học làm gì?" Mộc Hàn Yên khinh thường nói.

"Với ta thì là chút tài mọn, đối với ngươi thì không phải, học sẽ có ích lợi lớn."

"Vậy được, ta học, bây giờ ngươi dạy ta?" Mộc Hàn Yên lập tức lấy lại tinh thần.

Trên la bàn chiêm tinh xuất hiện một cái trừng mắt, không để ý nàng nữa.

Lại trừng, lại trừng, ngươi cho rằng ta không biết à? Mộc Hàn Yên cũng trừng mắt nhìn la bàn chiêm tinh, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Rốt cuộc ngươi có dạy hay không đây?" Trừng một lúc lâu, mắt trắng trên la bàn chiêm tinh vẫn giữ được thần thái sáng láng như cũ, mắt Mộc Hàn Yên lại hơi đau, thầm mắng mình ngu ngốc, nó là một chiếc la bàn chiêm tinh, trừng một ngàn năm mười ngàn năm cũng không sao, nàng so với nó, đó không phải là đợi mắt mù hay sao?

"Tìm ông ta mà học." Trên la bàn chiêm tinh hiện ra một khuôn mặt cười đắc ý.

Tìm ông ta? Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết ông ta là ai, trong phòng ngoài Khúc Sơn Linh ra còn có thể có ai?

Đối với lão thầy bói lừa đảo vì lừa bịp mà nhuộm tóc trắng tạo ra nếp nhăn này, Mộc Hàn Yên thật sự cảm thấy hoài nghi. Có điều Tinh Huyễn Thiên Cơ nói đi theo ông ta học, vậy thì theo ông ta học đi. Chơi đùa là chơi đùa, đối với kẻ lừa đảo càng lão làng hơn như Tinh Huyễn Thiên Cơ này, Mộc Hàn Yên vẫn không nên giữ lòng tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.