Editor: Nguyetmai
"Đừng khóc mà, anh không sao hết, nửa đường gặp phải mấy con dị sinh vật nên anh giết một mớ mới về, ngại quá, để em lo lắng như thế."
Hàn Sâm vừa cười vừa an ủi vỗ về Vương Manh Manh đang nhào vào lòng hắn khóc nhè.
"Đàn anh, anh làm em sợ muốn chết." Vương Manh Manh rưng rưng nước mắt, nức nở nói.
"Cô bé ngốc này, sao lại thiếu lòng tin với anh thế hả?" Hàn Sâm vỗ đầu cô.
"Em tin chứ, nhưng lâu vậy rồi mà anh vẫn không quay lại nên em mới thấy lo." Vương Manh Manh vừa nói vừa trả thú hồn U Linh Tinh Nghĩ thần huyết lại cho Hàn Sâm.
"Được rồi, chúng ta cứ về đã rồi nói sau, anh lang thang bên ngoài bao nhiêu ngày nay, mệt sắp chết rồi đây này. Giờ anh chỉ muốn về đánh một giấc thôi." Hàn Sâm thu hồi bộ giáp kia rồi cười nói.
Đoàn người quay về, Hoàng Phủ Bình Tình nhìn Hàn Sâm đang cười cười nói nói cùng Vương Manh Manh với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Tên này đúng là khiến người khác nhìn không thấu." Hoàng Phủ Bình Tình thì thầm, nhếch môi cười đầy ý vị sâu xa với Hàn Sâm, như thể đã phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.
Hoàng Phủ Bình Tình tự nhận thực lực của mình đã đứng ở đỉnh cao trong vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất, có thể lọt vào top 10 trong cuộc chiến Thần Tử lần sau.
Nhưng đến cả cô cũng chưa chắc có thể sống sót khi bị cả đàn Hắc Vũ Thú truy sát như vậy, vậy mà Hàn Sâm lại làm được điều đó, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Ít nhất thì Hoàng Phủ Bình Tình đã thấy mũi tên bay lên trời mà Hàn Sâm đã bắn, còn thấy cảnh hắn chém giết trên không trung như quỷ mị, cảnh tượng đó đến giờ vẫn như đang diễn ra trước mắt, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với cô.
"Cậu Hàn, lần này đến thành bảo hộ Cương Giáp, tôi có mang theo một ít thú hồn muốn bán, trong đó bao gồm hai thú hồn cấp thần huyết, nếu cậu có hứng thú thì khi nào quay về có thể đến xem hàng." Hoàng Phủ Bình Tình mời Hàn Sâm.
"Thú hồn cấp thần huyết? Loại gì thế?" Hàn Sâm truy hỏi.
"Đáng lẽ trước khi bán đấu giá thì không được tiết lộ, nhưng nếu như cậu Hàn đã hỏi thì tôi có thể bật mí một chút. Hai thú hồn này là loại phi hành với vũ khí." Hoàng Phủ Bình Tình mỉm cười đáp.
"Được, nhất định tôi sẽ đến."
Hàn Sâm đã muốn một một món vũ khí cấp thần huyết từ lâu lắm rồi, đương nhiên là sẽ đến xem, nếu như hắn sở hữu thú hồn vũ khí cấp thần huyết thì sẽ giết được nhiều sinh vật thần huyết hơn, có thể tăng tốc độ lên cấp của bản thân trên diện rộng.
Chưa nói đến chuyện khác, nếu hắn có một vũ khí thần huyết thì con Hắc Vũ Thú Vương kia đã chết chắc rồi, làm gì có cơ hội chạy trốn như thế.
Trở lại trường học, những vết bỏng trên người Hàn Sâm còn cần tĩnh dưỡng nên hắn có thể an tâm đi học, nghe giảng không ít tiết lý luận.
Hôm nay Hàn Sâm có học một tiết lý thuyết về thuật gen siêu hạch, hắn vừa nghe giảng vừa mân mê một cái phi tiêu hình con bướm to cỡ bằng bàn tay, có đôi cánh rung rung như chực bay lên.
Thứ này là hắn đặt anh thợ rèn bán vũ khí thép Z kia làm, kích cỡ và trọng lượng đều dựa theo phi tiêu Quỷ Diễm Điệp. Tay nghề của anh thợ rèn này đúng là không có gì để nói, chiếc phi tiêu này mô phỏng y hệt phi tiêu Quỷ Diễm Điệp, cảm xúc cũng giống nhau, chỉ là không có uy lực như phi tiêu Quỷ Diễm Điệp hàng thật mà thôi.
Hàn Sâm đặt làm tổng cộng mười cái phi tiêu con bướm, hắn dùng nó để luyện tập vì không thể lấy đồ thật ra tập luyện được, luyện một lần là mất một cái, có khi hắn chưa luyện được ra hồn thì đã dùng hết sạch Quỷ Diễm Điệp rồi ấy chứ.
Hàn Sâm đã có cơ sở của Tụ Trung Đao, lại tra cứu rất nhiều môn võ cổ mới có dùng ám khí trong trường, không cần người khác dạy, hắn cũng dần quen tay hơn trong việc điều khiển phi tiêu bướm.
Hắn vừa nghe giảng, vừa di chuyển phi tiêu con bướm trong bàn tay, khiến cho phi tiêu thoắt ẩn thoắt hiện. Bây giờ phi tiêu này không rời tay Hàn Sâm chủ yếu là do hắn muốn quen với cảm giác tay, chỉ khi tay thấy quen với loại phi tiêu này thì mới có thể chỉ tới đâu phóng tới đó được.
"Đại thần, không biết có thể bàn chuyện này với cậu được không?" Tan học, có mấy bạn học tới trước mặt Hàn Sâm, trong đó có một anh bạn mặt mày sáng sủa nói với hắn.
"Chuyện gì vậy?" Hàn Sâm có phần bất ngờ, hình như hắn cũng chưa từng tiếp xúc hay quen biết gì với mấy bạn học này.
"Đại thần, chuyện là thế này, chúng tôi là người của câu lạc bộ võ cổ mới, tôi là Hứa Tiền, bọn họ là... Chúng tôi có đăng ký tham gia một cuộc thi hắc bạch quyền trên mạng, đây là cuộc thi theo đội, chúng tôi đã có bốn người, còn thiếu một người nữa, không biết đại thần cậu có thể vào đội chúng tôi để tham gia hay không?"
Bạn học kia vừa nói xong, cả bốn người đều nhìn Hàn Sâm với ánh mắt mong mỏi.
"Trong trường nhiều học viên biết hắc bạch quyền lắm mà, sao các cậu lại muốn mời tôi tham gia thế?" Hàn Sâm lấy làm khó hiểu.
"Chuyện là thế này, nếu như chỉ là cuộc thi bình thường thì chúng tôi cũng không quan trọng thắng thua, nhưng cuộc thi này lại khác. Đối thủ vòng đầu của chúng tôi là trường quân đội Thánh Đức, dù sao đi nữa thì lần này chúng tôi không thể thua được, nên mới muốn nhờ cậu giúp đỡ. Trận chiến với trường quân đội Thánh Đức lần này, chúng ta không thể thua được." Anh bạn kia kích động đáp.
Thấy Hàn Sâm đần thối mặt ra, mấy bạn học biết là Hàn Sâm không rõ về ân oán giữa trường mình với trường quân đội Thánh Đức, nên họ bắt đầu giải thích cho hắn hiểu.
Chẳng bao lâu sau thì Hàn Sâm đã hiểu đại khái nguyên nhân, có thể nói trường quân đội Thánh Đức và Hắc Ưng là oan gia một mất một còn trên sàn đấu võ cổ mới.
Suốt ba năm liền, Hắc Ưng đều dừng bước ở top 16 trong cuộc thi liên kết giữa các trường quân đội, toàn là vì thua trong tay của trường quân đội Thánh Đức, có thể xem đây là thù không đội trời chung.
Cho nên tuy lần này chỉ là một cuộc thi hắc bạch quyền trên mạng, nhưng mấy người Hứa Tiền không muốn thua trường quân đội Thánh Đức nên mới mạo muội tìm Hàn Sâm xin giúp đỡ.
Nói lý do xong, mấy người Hứa Tiền đều nhìn về phía Hàn Sâm đầy thấp thỏm, dù họ biết hắc bạch quyền của Hàn Sâm rất lợi hại. Nhưng dù sao thì Hàn Sâm cũng không phải là thành viên của câu lạc bộ võ cổ, hắn không có nghĩa vụ phải tham gia thi đấu.
Hàn Sâm nhìn ánh mắt đầy mong đợi của mấy người bọn họ, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Khi nào bắt đầu? Các cậu cho tôi thời gian chính xác, chỉ cần không vướng lịch sẵn có thì tôi có thể đi thi với các cậu."
Đám người Hứa Tiền mừng rỡ: "Cuối tuần này, không biết có trùng lịch của cậu không? Không tham gia các trận khác cũng không sao, chỉ cần tham gia trận đấu với trường quân đội Thánh Đức vào ngày sáu tháng mười này là được. Đại thần, cậu có thể tham gia cùng với bọn này là đủ lắm rồi. Nhưng mà bây giờ cậu phải đăng ký thì mới có thể tham gia thi đấu được."
"Không thành vấn đề. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể tôi tham gia trận đó." Hàn Sâm vừa cười vừa nói tiếp: "À còn nữa, đừng gọi tôi là đại thần, gọi kiểu ấy thì không đủ miêu tả ưu điểm của tôi, cứ gọi tên tôi thì hơn."
"Được, vậy sau này chúng tôi sẽ gọi cậu bằng tên nhé. Có một mẫu đơn này, cậu điền vào đi rồi chúng tôi sẽ đi đăng ký cho cậu." Hứa Tiên hưng phấn đưa cho Hàn Sâm một tờ đơn.
"Đúng rồi, đại thần... Hàn Sâm... Đăng ký trên mạng thì phải ghi tên ID, cậu nghĩ một cái tên khác đi, bọn này có thể đăng ký giúp cậu." Lưu Ngọc Hổ đứng bên cạnh bổ sung.
"OK." Hàn Sâm ngẫm nghĩ rồi điền tên ID mà mình muốn đăng ký vào.
"Vua Hắc Quyền!" Mấy người Hứa Tiền nhìn cái tên do Hàn Sâm điền vào mà ngây cả người. ID này đúng là rất kiêu ngạo, họ cũng không ngờ Hàn Sâm lại dùng ID như vậy.
"ID này có được không? Chắc không bị trùng đâu nhỉ?" Hàn Sâm viết xong thì hỏi Hứa Tiền, sợ ID này đã có người đặt rồi.
"Không trùng đâu, chúng ta đăng ký tham gia vì trường nên khi đăng ký toàn thêm tên trường ở trước, nếu có trùng cũng không sao cả." Mấy người Hứa Tiền vội vàng đáp.
Nhưng họ đều nghĩ thầm: "Đừng nói là thêm tên trường ở trước, nếu không thêm thì cũng không có ai lại đi dùng một cái tên màu mè kiêu căng như vậy đâu, khẳng định không thể trùng được."
Nhưng nhóm Hứa Tiền vẫn không nói gì cả, nếu như mà người khác dùng ID đó thì họ sẽ thử khuyên nhủ người ta đổi cái khác, nhưng đây lại là Hàn Sâm dùng nên họ cảm thấy chẳng có gì không ổn cả.