Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 15: 15: Thở Dài




Editor: Nguyetmai

Nhìn thấy thú Hình Thiên, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới Đan Si muốn hòa thành một thể với lò luyện Thiên Địa kia. Bí cảnh này có linh khí vô cùng nồng đậm, đưa xuống Hạ Tiên GiớiTiên giới cũng là một sự lựa chọn cực kỳcực kì tốt. Nhưng hai tên này thì nên làm thế nào bây giờ? Thú Hình Thiên còn dễ xử lý, hiện giờ nàng lại luyện chế thêm một viên Huyễn Thú Đan cũng không thành vấn đề.

Nàng lo lắng nhìn về phía Minh Triệt, lò luyện Thiên Địa là dị bảo sinh ra cùng với dãy núi này, cho dù Minh Triệt là linh thể, nhưng lò luyện Thiên Địa vẫn luôn là sự tồn tại giống như một cơn ác mộng đối với hắn. Không ai biết được loại linh vật trời sinh này sẽ có uy lực lớn thế nào. Ngộ nhỡ Đan Si luyện thành, thì lò luyện Thiên Địa này sẽ trở thành vũ khí sắc bén của hắn ta.

"Để ta vào trước xem xét một chút." Tiêu Liên Nhi quyết định.

Minh Triệt nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói, "Ta đã không còn là bé Kiếm Linh của năm đó nữa rồi. Ta cũng muốn biết hiện giờ Đan Si đã biến thành dạng gì."

Tiêu Liên Nhi chần chừ nói, "Trong Hhư Kkhông không thể phá mở kết giới, nếu không thì bí cảnh sẽ bị sấm sét đánh thành mảnh nhỏ mất. Tiến vào đó cũng cần phải áp chế tu vi xuống, nếu Đan Si thật sự có thể hòa thành một thể với lò luyện Thiên Địa thì sẽ thế nào đây? Tu vi Luyện Khí không phải là đối thủ của hắn ta."

Minh Triệt khẽ cười nói, "Thực ra ta vẫn luôn muốn tìm được tòa bí cảnh này."

Không đợi Tiêu Liên Nhi hỏi vì sao, Minh Triệt đã nhẹ giọng nói ra, "Ngọc Phong chết rồi. Lò luyện Thiên Địa vẫn là một rào chắn trong lòng ta. Lần trước vào bí cảnh, ta chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người chạy luôn… Có đôi khi nàng muốn liều mạng quên đi thứ gì đó, nhưng nó lại giống một cơn ác mộng không thể nào xua tan vậy, càng muốn quên, ký ức lại càng khắc sâu."

Tiêu Liên Nhi đau lòng ôm lấy hắn, "Khi ta rời đi ta đã nghĩ, nếu như Đan Si thật sự luyện hóa được lò luyện Thiên Địa, tốt nhất là nên luyện luôn cả mặt mình cũng biến thành một cái đỉnh đi. Ta không muốn hắn và chàng có dáng dấp giống nhau."

Khuôn mặt của hắn là do Vũ Nguyệt ngưng tụ thành khuôn mặt Đan Si. Hắn đã từng bị Cưu Ma nhốt trong lò luyện Thiên Đđịa luyện hóa vạn năm. Tòa bí cảnh này thường xuyên xuất hiện trong mộng của hắn. Minh Triệt nhìn vào cái động bị lá bùa cắt ra rồi nói, "Ta muốn bổ đôi cái lò luyện Thiên Địa này, trước giờ vẫn luôn muốn thế."

Hai người nói làm là làm. Pháp thuật Cửu Đỉnh Tiệt Mạch mà Minh Triệt học được từ Vũ Nguyệt lại một lần nữa phát huy tác dụng. Trước kia lúc tu vi thấp, cần mấy tu sĩ Nguyên Anh đồng thời thi triển pháp thuật mới được, bây giờ tu vi cao hơn rồi, trong tay hai người đều tự cầm chín cái đinh bằng ngọc, bay về phía cửa hang. Trong khoảnh khắc cảm nhận được lực bắn ngược của bí cảnh, chín cái đinh bằng ngọc liền đập vào ngực họ, chớp mắt đã áp chế tu vi xuống tới cảnh giới của đệ tử Luyện Khí.

Tiêu Liên Nhi cảm thấygiác được áp lực nhẹ đi, lăn như hồ lô vào bên trong bí cảnh.

Minh Triệt đã có kinh nghiệm đối với việc áp chế tu vi, thân thể lộn vòng một cái đã đứng vững trước mặt nàng. Hắn ngồi xổm người xuống nhìn Tiêu Liên Nhi, đột nhiên nhớ tới lúc hắn hóa thân thành Ngô Bằng, đệ tử của Vạn Thú Môn từ rất nhiều năm trước. Hắn chợt nổi hứng, khuôn mặt bỗng thay đổi hẳn, lông mày xéo treo trên đôi mắt ti hí, cười đầy hèn mọn nhìn nàng, "Tiểu tiên tử Nguyên Đạo Tông, đi theo gia đi!"

Một chiêu chó dữ vồ mồi chụp vào người nàng, Tiêu Liên Nhi vùi đầu vào trong lòng hắn cười khanh khách không ngừng.

Minh Triệt đổi về khuôn mặt thật, cúi đầu nhìn nàng nói, "Khi đó thấy nàng trong bí cảnh, ta rất vui vẻ."

Tiêu Liên Nhi mím miệng cười nói, "Rõ ràng là linh thể, còn dám nói mình đã đói bụng rất nhiều ngày rồi, lừa mất cái đùi dê của ta nữa chứ."

"Lúc ấy sau khi áp chế tu vi xuống kỳ Luyện Khí, ta không thể tịích cốc nữa thật mà. Cũng như kiểu nàng có linh vật nNgũ hHành trên người, nhưng chưa thể xây dựng lại thân thể vậy, nên cũng không tính là lừa gạt đùi dê của nàng."

Ngay khi đang nói chuyện, một cơn gió tanh ngòm chợt thổi tới. Tiêu Liên Nhi xoay người một cái đã chắn trước người Minh Triệt, thấy thú Hình Thiên đang bay vọt tới trước mặt hai người. Cái hang máu giữa cổ có sương mù màu đen chảy ào ào ra, khuấy động không khí bốn phía vặn vẹo cả lên.

"Lui ra phía sau!" Tiêu Liên Nhi cũng không biết Huyễn Thần Đan năm đó nàng cho nó ăn còn có tác dụng hay không, lớn tiếng hô lên thử một tiếng.

Nếu như không có hiệu quả, hai người đành phải ép đinh ngọc ra rồi lùi ra ngoài bí cảnh trước thôi.

Phần bụng thú Hình Thiên phát ra từng chuỗi tiếng gầm trầm thấp như sấm sét, ngoan ngoãn lui lại, đặt mông ngồi xuống đất, ép nát vô số gốc đại thụ.

Tiêu Liên Nhi vuốt ngực, khe khẽ thở phào một hơi, "Nói gì thì nói, có thể trình độ luyện đan của Đan Si vẫn không bằng Vũ Nguyệt, nhưng riêng về luyện chế những đan dược lệch lạc tà đạo này thì lại đứng đầu."

Minh Triệt ôm lấy vai Tiêu Liên Nhi, nói, "Tu vi của nàng bây giờ là Linh Quân, nàng thử xem có thể dùng thần thức giao lưu với nó được không?"

Đúng thế, hiện tại tu vi của nàng đã khác rồi. Thần thức mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều. Tiêu Liên Nhi ngưng thần dùng thần thức nói chuyện với thú Hình Thiên, "Hình Thiên, ngươi có thể nói chuyện với ta không?"

Chỉ chốc lát sau, một giọng nói yếu ớt truyền vào trong tai Tiêu Liên Nhi, "Chủ nhân."

"Nó có thể dùng thần thức nói chuyện với ta này!" Tiêu Liên Nhi rất kích động, "Hình Thiên, sau khi ta rời khỏi bí cảnh này có người nào vào không?"

"Không có." Thú Hình Thiên ngoan ngoãn trả lời, xong lại nói, "Nhưng mà, trong này vốn đã có người rồi."

Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt nhìn nhau một cái, nàng vội hỏi tiếp, "Là ai?"

Thú Hình Thiên quay người bay về phía trước. Minh Triệt ném ra Loan Nguyệt Luân đã được luyện chế lại ra, kéo Tiêu Liên Nhi cùng đứng lên trên rồi, đuổi theo thú Hình Thiên.

Rừng cây, gò núi vùn vụt trôi qua dưới chân, thú Hình Thiên bay lên trên một đỉnh núi tuyết, đập móng vuốt xuống.

"Oành!"!!! Sau một tiếng nổ lớn, dưới mặt đất truyền đến một giọng nói, "Chờ ta ra ngoài, nhất định ta sẽ luyện ngươi đến nỗi không còn máu thịt nữa!"

Mặt đất chấn động, núi tuyết lung lay như sắp đổ. Cung điện bạch ngọc trong Vvườn hoa Tiểu Thiên Thần đã sớm đổ sụp xuống.

Hình Thiên quay người sang, dùng thần thức truyền âm cho Tiêu Liên Nhi, "Chủ nhân, trên núi có người. Hắn ta vẫn luôn muốn ra ngoài. Ngài dặn ta trông chừng cửa hang kĩỹ càng. Hắn cứ vừa ló đầu ra lại bị ta đập xuống. Nhưng mà, hắn càng ngày càng mạnh hơn rồi."

Đang nói, vùng đất phẳng ở bên ngoài cung điện trên đỉnh núi thò lên một cái miệng đỉnh vô cùng to lớn, mặt đất bị toác ra một lỗ thủng hơn một thước. Thú Hình Thiên lại đập xuống một cái nữa. Nhưng chỉ lát sau, chiếc đỉnh lại từ từ ngoi từ dưới mặt đất lên.

Trái tim Tiêu Liên Nhi đập thót lên tận cổ, nàng thì thào nói, "Khi ta rời đi, Đan Si vẫn còn ngây người trong phòng luyện đan, không thể di động được, vậy mà giờ đây hắn ta lại có thể phá núi chui ra rồi."

Thú Hình Thiên đập lò luyện Thiên Địa vào trong lòng núi không biết mệt mỏi. Nhưng cho dù nó đập thế nào, một lúc sau lò luyện Thiên Địa vẫn sẽ lại trồi lên từ dưới lòng đất.

Thấy ngọn núi không ngừng vỡ ra và nham thạch không ngừng đổ xuống, Minh Triệt nói, "Cứ thế này cũng không phải cách hay, sớm muộn gì Hình Thiên cũng sẽ đập nát ngọn núi này, rồi lò luyện Thiên Địa cũng sẽ ra ngoài được. Thả nó ra đi, để Hình Thiên thăm dò trước xem thế nào."

Tiêu Liên Nhi đáp một tiếng, dùng thần thức nói cho Hình Thiên, sau đó hai người đạp lên Loan Nguyệt Luân bay ra xa.

Thú Hình Thiên ngồi xổm ở bên trong đống phế tích của cung điện đổ nát, lỗ máu trên cổ xoay về hướng lò luyện Thiên Địa đang không ngừng ngoi lên muốn thoát khỏi mặt đất. Thân đỉnh màu xanh cứ thế trồi lên cao, miệng đỉnh phun ra một đống bùn đất.

Sau nửa canh giờ, núi tuyết đột nhiên sụp đổ, lò luyện Thiên Địa nhảy ra khỏi ngọn núi. Nó cao phải đến ba trượng, thân đỉnh đứng đung đa đung đưa trên bờ vực, ba chân đỉnh nhích tới nhích lui, giống như một người đang khoa tay múa chân khi vui vẻ vậy, "Ha ha ha! Ta thành công rồi! Cuối cùng ta cũng luyện hóa được lò luyện Thiên Địa rồi!"

"Đó là tiếng của Đan Si, ta không thể quên được." Tiêu Liên Nhi nắm lấy tay Minh Triệt. Thần thức của hai người đã rất mạnh mẽ rồi, không cần tới gần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc lò luyện Thiên Địa nói chuyện, hoa văn ở thân đỉnh biến hóa vặn vẹo, không còn xuất hiện khuôn mặt giống Minh Triệt như trước kia nữa.

Minh Triệt nhìn nó, hồi lâu sau mới nói, "Hắn ta đã luyện hết cả thân thể mình vào rồi. Hồn phách của hắn ta cũng tan vào trong đỉnh. Hắn đã trở thành khí linh của lò luyện Thiên Địa."

"Khí linh ư?" Tiêu Liên Nhi há hốc miệng ra, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Trong tiên giớiTiên giới, tu sĩ nhân loại thường sẽ bắt thú linh, tinh linh, ma linh, hoặc là lập khế ước chủ tớ với những sinh linh này để luyện vào trong pháp bảo của mình. Nhưng từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ nghe thấy chuyện một cây đao hay một thanh kiếm lại luyện được loài người thành khí linh cả. Đan Si Quân đã lật đổ hết tất cả nhận thức của mọi tu sĩ rồi.

Vì lò luyện Thiên địa nhảy ra, nên đỉnh núi tuyết bị vỡ thành hai mảnh. Giữa lò luyện Thiên Địa và thú Hình Thiên bị tách ra một chiến hào thật sâu. Vừa nhìn thấy thú Hình Thiên, chân đỉnh của nó bắn một cái rồi tung người bay sang, chấn động đến mức khiến cho nham thạch rơi xuống rầm rầm. Nó lắc lắc ba cái chân đỉnh, cười ha ha nói, "Con chó không đầu nhà ngươi lại cũng dám ức hiếp bản quân à. Bản quân sẽ luyện ngươi thành đan dược."

Nói xong, không ngờ nó lại có thể làm ra động tác khom lưng, miệng đỉnh nhắm chính xác về phía thú Hình Thiên, hút mạnh một cái.

Chiếc đỉnh cao ba trượng giằng co với thú Hình Thiên cao mười mấy trượng. Một ngọn lửa rực màu trắng trong đỉnh bắn thẳng về phía lỗ máu trên cổ thú Hình Thiên. Thú Hình Thiên bị dị hỏa nướng, đau đến nỗi phát ra tiếng rống như sấm rền. Nó đã được Tiêu Liên Nhi dặn từ trước, lúc này bị đau, móng vuốt liền quét ngang một cái.

Lò luyện Thiên Địa nặng mười vạn tám nghìn cân, bị móng vuốt của nó quét cho rơi thẳng xuống chân núi.

Trên không trung vang lên tiếng rống giận dữ của Đan Si, "Chờ khi bản quân tu luyện tới lúc có thể biến hóa tùy ý, nhất định sẽ luyện hóa ngươi!"

Lò luyện Thiên Địa bị hất xuống dưới núi, lăn theo rừng cây, xô ngã vài gốc đại thụ che trời. Đến khi nó sắp đứng vững được thân hình thì thú Hình Thiên lại nhảy từ trên không tới, quét tiếp một móng vuốt nữa sang, lò luyện Thiên Địa tiếp tục lăn xuống dưới.

Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt há hốc miệng, nhìn thú Hình Thiên đập lò luyện Thiên Địa từ đầu này tới đầu kia như đang đập bóng vậy. Đại khái là Đan Si Quân bị đập tới váng đầu, không chịu nổi nữa liền thất thanh gào lên, "Ta không đốt ngươi nữa! Ta không chơi nữa đâu!"

Làm sao Thú Hình Thiên có thể nghe lọt được lời này chứ?. Nó lao ầm ầm lên, dùng sức ôm lấy lò luyện Thiên Địa. Trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiếng Đan Si Quân hét to, sau đó là rầm một tiếng nện thẳng xuống mặt đất.

Thú Hình Thiên chống chân sau xuống đất làm điểm tựa rồi bắn người lên, trong chớp mắt đã nhảy đến bên cạnh lò luyện Thiên Địa, lại quạt tiếp một vuốt nữa.

Có lẽ là do bị ném đến choáng váng, Đan Si Quân không tiếp tục phát ra âm thanh nữa.

Đứng trên không trung nhìn thấy mà nhìn, cả thảm thực vật xanh tươi của khu rừng rậm bị cào ra từng vết lằn dưới trọng lượng đè ép của lò luyện Thiên Địa, giống như một khuôn mặt bị cào rách vậy. Cuối cùng Thú Hình Thiên cũng ngừng lại, ngồi chồm hỗm trước lò luyện Thiên Địa đã bị ngập một nửa trong đất, dùng thần thức nói với Tiêu Liên Nhi, "Chủ nhân, chơi rất vui. Chờ nó tỉnh lại, ta sẽ chơi tiếp."

Tiêu Liên Nhi lập tức dở khóc dở cười, nói với Minh Triệt, "Hình Thiên nói, nó chơi rất vui. Chúng ta nên làm thế nào với nơi này đây?"

Thật không ngờ, cái lò luyện Thiên Địa từng khiến cho hắn đau khổ không chịu nổi, từng nghĩ rằng sẽ không thể chạy thoát khỏi đó, lại trở thành đồ chơi của thú Hình Thiên. Minh Triệt ngẩn người hồi lâu, quyết tâm muốn bổ lò luyện Thiên Địa ra bỗng chốc tan biến thành mây khói. Hắn nắm lấy tay Tiêu Liên Nhi nói, "Nếu Hình Thiên cảm thấy chơi vui, vậy để nó từ từ mà chơi đi. Đan Si biến thành dạng này, là lựa chọn của hắn ta. Tương lai tòa bí cảnh này thế nào, là kỳ ngộ của hai bọn chúng. Chúng ta lại đi tìm một bí cảnh khác thôi."

Tiêu Liên Nhi đành phải chào tạm biệt Hình Thiên, thú Hình Thiên ừ ừ hai tiếng, cũng không có quá nhiều tình cảm. Lỗ máu ở cổ quay sang tiễn hai người rời đi, giống như đang muốn nói, cứ đi đi, ta có đồ chơi rồi, ta cũng không cô đơn chút nào đâu.

Phi thuyền chậm rãi rời khỏi bí cảnh. Nhìn về phía tòa bí cảnh như viên thuốc màu xám trắng ở phía sau, Tiêu Liên Nhi tò mò hỏi Minh Triệt, "Chàng nghĩ, nếu có một ngày Đan Si có thể biến hóa thoải mái để lên Thượng Tiên GiớiTiên giới, liệu nó có đi tìm Vũ Nguyệt không?"

Minh Triệt buồn cười nhìn nàng một cái, "Nàng đang ước gì được xem trò cười của Vũ Nguyệt đúng không?"

Bị hắn nói trúng tim đen, Tiêu Liên Nhi khinh bỉ hằm hừ, "Sai rồi! Ta muốn nhìn thấy trò cười của Diệu Nhật chứ. Thần Niệm Phá Hư của Ma Môn khi xưa là pháp thuật gia truyền của Vũ Nguyệt. Ta vẫn luôn tò mò, Vũ Nguyệt gặp Diệu Nhật từ lúc nào nhỉ?. Liệu có khi nào là Diệu Nhật thích Vũ Nguyệt, sau đó đồng ý cưới ta vì ép ta cản mệnh thay hắn, nên mới phải từ bỏ Vũ Nguyệt không? Rồi trong cơn tức giận, Vũ Nguyệt nóng đầu lên đồng ý gả cho sư huynh Đan Si của nàng ta…"

Nghe nàng líu ra líu ríu đặt ra đủ loại giả thiết, Minh Triệt từ phía sau ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bụng Tiêu Liên Nhi, nói, "Ta chỉ quan tâm là bao giờ mới có em bé thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.