Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 87: Một con người hoàn toàn khác




Dưới ánh đèn mê ly, tim của Phương Tranh theo tiếng ca của Chu Kính Niên phát ra mà càng ngày đập càng nhanh, giờ khắc này cậu bị Chu Kính Niên hấp dẫn thật sâu, tình cảm đè nén trong lòng đều muốn phát tiết ra.

Âm nhạc bỗng nhiên dừng lại, các bạn học kích động vỗ tay ủng hộ. Chu Kính Niên đem microphone giao cho Trần Án, cự tuyệt khi các bạn học đề nghị hát thêm một bài, lướt qua mọi người tới ngồi bên cạnh Phương Tranh.

“Tôi hát hay không?” Chu Kính Niên dựa gần Phương Tranh, ở bên tai cậu  hỏi.

Lúc này trong lòng Phương Tranh còn mênh mông không thôi, cậu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dễ nghe.”

Chu Kính Niên cười khẽ, giơ tay xoa xoa tóc của cậu.

Hai người thân mật dựa gần vào nhau, cảm thụ được tình cảm thầm kín ngây ngô chỉ có hai người mới biết, người chung quanh và âm thanh ca hát đều trở thành bối cảnh hư vô.

Thẳng đến khi Trần Án rống to một tiếng nói: “Chúng ta chơi trò chơi, nói lời thật lòng hay mạo hiểm đi?”

Các bạn học đều đồng ý trầm trồ khen ngợi.

Trần Án nói: “Được, xoay cái chai, quy tắc là người bị phạt sẽ xoay cái chai, cái chai chỉ vào người nào thì người đó  là người tiếp theo bị phạt, phải trả lời câu hỏi hoặc là làm theo trừng phạt được đưa ra, ai muốn tham gia thì  ngồi xung quanh bàn.”

Chu Kính Niên và Phương Tranh lúc đầu đã ngồi ở cạnh bàn, Trần Án trực tiếp điểm tên hai người: “Được rồi, hai cậu là hai người đầu tiên.”

Vì thế Chu Kính Niên và Phương Tranh còn chưa có kịp lên tiếng đã bị gọi gia nhập.

Theo sau Giang Kỳ Kỳ lôi kéo các chị em tốt của mình cũng lại đây, còn có thêm vài bạn học khác, mười mấy người tập trung ở bàn trà, giữa bàn là  một chai nước trái cây đã uống hết.

Mười mấy người thay phiên chơi đoán số quyết định ai là người đầu tiên xoay  cái chai.

Trần Án vận khí rất tốt, người xoay cái chai đầu tiên là cậu ta. Chai thủy tinh ở trên mặt bàn ào ào xoay chuyển, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hoắc Dạ Vũ.

Trần Án cười xấu xa: “Nói thật hay là mạo hiểm.”

Hoắc Dạ Vũ: “Nói thật.”

“Hôm nay cậu mặc quần lót màu gì?”

Mặt Hoắc Dạ Vũ đỏ lên, trong khi các bạn học đang cười thì cậu ta ra vẻ bình tĩnh đỡ đỡ mắt kính của mình nói: “Màu lam.”

Trần Án ha ha cười: “Khẳng định là quần lót của người già.”

Kế tiếp, đến phiên Hoắc Dạ Vũ xoay  cái chai.

Có bạn học nữ cho nên những câu hỏi giống của Trần Án rất ít, những câu hỏi khác đều tương đối hàm súc, đều là “Mấy tuổi hết đái dầm”, “Nụ hôn đầu tiên ở đâu” linh tinh không ảnh hưởng toàn cục.

Không khí trở nên nóng lên khi Giang Kỳ Kỳ mới vừa tiếp nhận một vòng trừng phạt, đến phiên cô xoay cái chai.

Cái chai nhanh chóng mà xoay tròn vài vòng, tốc độ chậm rãi ngừng lại, người tham dự đều khẩn trương mà nhìn.

Cuối cùng, cái chai dừng ở chỗ Chu Kính Niên.

“Ha ha!” Giang Kỳ Kỳ cười đắc ý, nhìn Chu Kính Niên không có ý tốt nói: “Nói thật hay là mạo hiểm?”

Vì sợ mất mặt, Chu Kính Niên nghĩ nghĩ, nói: “Nói thật đi.”

Giang Kỳ Kỳ rõ ràng có rắp tâm, cô hỏi: “Nói ra hiện tại người cậu thích có tên là gì.”

Hai mắt của Chu Kính Niên nhắm lại.

“Mau nói!” Giang Kỳ Kỳ thúc giục

Miệng Chu Kính Niên mấp máy sau đó nói: “Tôi tiếp nhận trừng phạt.”

Đám người tức khắc ồ lên một tiếng, Chu Kính Niên không nói dối phủ nhận mình có người yêu, cũng không nói ra ai là người mình đang theo đuổi. Anh tình nguyện tiếp nhận trừng phạt cũng không nói ra cái tên kia, một là anh thật sự yêu người đó hai là Chu Kính Niên không muốn phủ nhận, nói không chừng người này bọn họ đều biết.

Giang Kỳ Kỳ còn nhớ rõ lần trước cô thổ lộ bị Chu Kính Niên cự tuyệt, lúc này liền chơi trò quan báo tư thù, cô cười trộm, đem bánh pocky mọi người đang ăn lấy lại đây, nói với Chu Kính Niên: “Cậu biết cách này không?”

Chu Kính Niên lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng mà những người biết đã bắt đầu hưng phấn mà hét lên.

Giang Kỳ Kỳ cong khóe miệng, cô nhìn  Chu Kính Niên nói: “Mời cậu từ bên phải lựa chọn một bạn nam ngồi gần nhất cùng người đó ăn bánh pocky, mỗi người ăn một đầu, ăn xong mới thôi.”

Những người lúc trước còn chưa hiểu bây giờ cũng đã hiểu, lập tức cười ha ha lên.

Chu Kính Niên nhìn người ngồi bên phải mình là Phương Tranh, mặt của cậu đã đỏ thẫm.

Giang Kỳ Kỳ thấy Chu Kính Niên còn bất động, reo lên: “Chơi trò chơi thì  phải chơi đến cùng, đây là trừng phạt theo quy củ không thể chơi xấu.”

Chu Kính Niên cầm lấy một cái bánh pocky nhìn Phương Tranh nhỏ giọng nói câu: “Giúp tôi?”

Sau đó anh cắn một đầu bánh pocky ở trong miệng, nhìn Phương Tranh.

Cả người Phương Tranh nóng như  thiêu cháy, cậu xua tay muốn cự tuyệt nhưng các bạn học không thuận theo, phía sau còn có mấy bạn học ở sau lưng đẩy cậu, cười cười kêu cậu nhanh lên.

Phương Tranh nhìn Chu Kính Niên ngậm bánh pocky cũng bất chấp đến gần hé miệng cắn một đầu khác.

“Oa….a!”

Các bạn học cười đùa, thúc giục hai người đừng có ngậm hoài phải ăn nhanh lên!

Lỗ tai Phương Tranh đỏ hồng đến độ muốn chảy máu, cậu cảm giác ngoài miệng truyền đến chấn động, cũng dùng cái miệng nhỏ cắn cắn. Các bạn học hoan hô la lối không ngừng, Phương Tranh lại không có chú ý, tầm mắt cậu vẫn không nhúc nhích mà nhìn môi của Chu Kính Niên, nhịn không được phải nuốt nước bọt xuống.

Khoảng cách giữa hai đầu bánh pocky càng ngày càng ngắn, Phương Tranh cứng đờ bất động, mắt thấy mặt của Chu Kính Niên ở trước mặt mình chậm rãi phóng lớn, đôi mắt của anh sâu thẳm, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu như muốn xâm lược.

Mặt bị nâng lên trên môi truyền đến xúc cảm từ ngón tay của anh, Phương Tranh cảm thấy môi của Chu Kính Niên nhẹ nhàng lướt qua mặt mình giống như một lông chim khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng như là ảo giác. Bánh pocky bị anh cắn hết ăn vào trong miệng.

Giống pháo hoa không ngừng ở bên tai nổ mạnh, làm cho cả người Phương Tranh không thể bình tỉnh. Có thể do quá khẩn trương, lúc này đầu óc cậu choáng váng, tay chân cũng phát run, nhai trong miệng mà không biết mùi vị bánh như thế nào không có biện pháp dời tầm mắt khỏi môi của Chu Kính Niên.

Trong khi Phương Tranh nhìn chăm chú mình thì Chu Kính Niên dùng ngón tay lấy một ít vụn bánh trên khóe môi Phương Tranh bỏ vào trong miệng.

Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy khát nước.

Chu Kính Niên nhìn về phía Giang Kỳ Kỳ: “Có được chưa?”

Giang Kỳ Kỳ bĩu môi, xem như buông tha cho anh.

Trò chơi tiếp tục, lúc sau vận khí của Chu Kính Niên tương đối tốt, vẫn không chuyển tới lượt anh, Phương Tranh thì một lần cũng không có.

Hai người tâm tư đều không ở trong trò chơi, chơi trong chốc lát thì đi ra nhường vị trí cho các bạn khác tham dự. Phòng này mở điều hòa có chút ngột ngạt, Chu Kính Niên nói với các bạn mình cùng Phương Tranh đi ra ngoài hít thở không khí.

Ra khỏi phòng, hai người mặt đối mặt đứng ở trên hành lang, không ai nói chuyện, không khí tương đối an tĩnh.

Một lát sau sau, Chu Kính Niên mới nói: “Hai ngày nữa tôi phải về Tứ Cửu Thành.”

“Có trở về đây không?” Phương Tranh hỏi.

“Trở về, cùng bà ngoại và mọi người ăn tết.” Chu Kính Niên dừng một chút: “Còn có cậu.”

Tết âm lịch là ngày lễ mà Phương Tranh cảm thấy trống trải nhất. Mấy năm trước cậu đã không cùng cả nhà Phương Hạo Nhiên ăn cơm, sau đó lúc  cậu biết làm thêm kiếm tiền đêm 30 đều làm việc giúp người khác trực ban.

Nghe được Tết âm lịch này mình cư nhiên nằm trong kế hoạch của Chu Kính Niên, Phương Tranh nhận thấy Chu Kính Niên luôn là như vậy, dễ dàng có thể lấy điểm yếu của cậu làm lợi thế.

Phương Tranh gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Chu Kính Niên lại nói: “Tôi sẽ không ở đây mấy ngày cậu lấy xe của tôi đi?”

Phương Tranh lắc đầu. Phương Hạo Nhiên có một chiếc xe đạp, mấy ngày hôm trước trở về nói xe bị mất trộm, bảo ba mẹ mua lại một chiếc cho hắn. Gần đây Phương Hạo Nhiên tìm cớ đòi tiền rất thường xuyên, hơn nữa chuyện hắn trộm tiền đã khiến cho vợ chồng Phương Lương Bân chú ý, cho nên hai vợ chồng cũng bán tín bán nghi, nói với hắn sắp được nghỉ đông rồi chờ khai giảng lại mua. Hơn nữa xe đạp kia Phương Tranh khẳng định không phải bị mất trộm mà do Phương Hạo Nhiên  bán.

Cho nên Phương Tranh đem chuyện này nói ra, sau đó kết luận: “Vẫn là để chỗ cậu, tôi sợ bị Phương Hạo Nhiên trộm đi bán.”

Chu Kính Niên chỉ có thể từ bỏ, anh nghĩ phải mau chóng làm xong chuyện  để trở về sớm một chút.

Hai người ở bên ngoài hơn nửa giờ, bên trong bạn học lại kêu hai người đi vào, nghe mấy bạn khác rống như quỷ kêu trong chốc lát, cảm thấy chơi cũng đã đủ rồi, tiền còn lại đủ để mọi người ăn một bữa nướng BBQ, liền kết bè kết đội rời khỏi KTV, trên đường về tìm một quán nướng BBQ.

Đoàn người lấp đầy bụng, chơi đến gần 10 giờ mới tan.

Chu Kính Niên đưa Phương Tranh trở về để đêm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai lại đón cậu cùng nhau đến công viên giải trí. Công viên giải trí này một tháng ba mươi ngày trong đó hai mươi ngày đều cần người làm thêm, cho nên tuy rằng không phải ngày nghỉ Phương Tranh cũng không thiếu việc làm, không đi công viên giải trí cũng có thể đi tìm việc phát truyền đơn hoặc là làm việc cho siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ gì đó.

Chu Kính Niên nói hai ngày sẽ rời Lệ Thành thì đúng là hai ngày, buổi tối ngày hôm trước nói với Phương Tranh, sáng sớm ngày thứ ba đã ngồi trên máy bay. Anh về thời gian không quá dài, cho nên cũng không để Phương Tranh đưa đi, chỉ là buổi tối ngày hôm trước anh trộm khóa nguồn điện thoại di động rồi bỏ vào trong cặp của Phương Tranh.

Buổi tối đó Phương Tranh không có phát hiện đến sáng ngày hôm sau ra cửa mở cặp sách mới nhìn thấy, điện thoại di động và cục sạc cũng ở trong đó. Di động được mở nguồn trên màn hình lóe một tin nhắn chưa đọc.

Phương Tranh click mở nhìn thấy người gửi ghi là A Niên: “A Tranh, tôi đang trên máy bay, di động là của cậu tôi, cậu ấy đổi cái mới hơn rồi, tạm thời cậu dùng cái này đi. Đã bắt đầu nhớ cậu, lúc cậu nhớ tôi cứ gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi lúc nào cũng được hết.”

Lời này xem ra có chút buồn nôn, nhưng trong đầu Phương Tranh xuất hiện biểu tình khi nói chuyện của Chu Kính Niên, dường như thấy gương mặt lạnh lùng của anh đang đánh đoạn tin nhắn này, trong đôi mắt nghiêm túc của anh hẳn là có ôn nhu mà chỉ có cậu mới thấy được.

Phương Tranh quỳ gối trên giường, đem đoạn tin nhắn này lặp đi lặp lại mà nhìn vài lần, sau đó ấn một nút màn hình di động trở về màn hình chính, trên màn hình là ảnh chụp của Chu Kính Niên khóe miệng còn hơi cong lên. Bối cảnh là phòng ngủ của anh, cậu có thể tưởng tượng vẻ mặt Chu Kính Niên nhìn vào điện thoại tự chụp ảnh. Phương Tranh nhịn không được cười cười, lấy tay sờ sờ, lúc này mới  bỏ điện thoại di động vào người, đeo  cặp sách trên lưng đi ra cửa.

****

Giữa trưa Chu Kính Niên đã đến Tứ Cửu Thành, người đón là Chu Tùng.

Lúc trước Chu Tùng vẫn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng Chu Kiến Hưng cha của y không đồng ý lại có  mẹ kế và đưa con riêng phá rối, cho nên con đường gây dựng sự nghiệp của Chu Tùng suốt hai năm vẫn không lạnh không nóng. Lúc trước Chu Kính Niên tìm y nói chuyện, y tạm thời buông chuyện công ty giúp Chu Kính Niên làm việc.

Người của Chu gia ngoại hình khá bắt mắt cho nên Chu Tùng lớn lên cũng không kém, so với lần cuối cùng trước khi sống lại Chu Kính Niên nhìn thấy y thì hiện giờ Chu Tùng non nớt quá nhiều, tuy rằng thành thục hơn người bình thường cùng độ tuổi nhưng Chu Kính Niên vẫn nhìn thấy có một chút nóng nảy, hẳn là do quan hệ với gia đình.

Chu Kính Niên lên xe chuyện thứ nhất  là hỏi về Ứng Thành: “Hắn gần đây có thành thật không?”

Chu Tùng nói: “Lúc trước hắn bị ba nhốt lại, hai ngày trước anh nhắn tin nói sẽ trở về không biết ai nói ra tin này cho Ứng Thành, cũng không biết hắn nói gì với Ứng Hãn Hải mà ông ta thả hắn ra, hai ngày này lại xuất hiện ở chỗ quán bar quen thuộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.