Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 53: Sự tàn bạo của Ninh Hoắc Đông




Cù Diệc lại một lần nữa cảm nhận được Quý gia rất kỳ quái.

Lúc bọn họ đi thỉnh an bầu không khí kỳ thực cũng không tốt, phụ mẫu Quý Cẩn Du Quý lão gia và Quý phu nhân hoàn toàn không vì nhi tử thành gia lập nghiệp mà vui vẻ, hai vị huynh trưởng của hắn cũng như thế. Theo quy củ kính trà, mặc dù không bị làm khó dễ gì cả nhưng tất cả những thứ này đều cho người khác cảm giác rất kỳ quái.

“Cẩn Du, hôm qua đại hôn khẳng định con cũng mệt nhọc, như vậy đi, trước tiên con mang theo nương tử đi về nghỉ ngơi đi, tam triều lại mặt cũng không cần đi, thông gia bên kia ta sẽ đích thân nói, bởi vì con bị bệnh bọn họ sẽ thông cảm. Ở nông thôn không khí mới tốt, con vì việc hôn nhân đã ở nơi này đợi thời gian dài rồi, ngày mai ta để A Phúc bọn họ đưa các con trở về biệt trang, ở nơi đó tu dưỡng, bệnh của con mới có khởi sắc.” Quý phu nhân nhìn như săn sóc chú ý tới sức khỏe của hắn nhưng ý tứ chân chính là muốn đuổi hắn đi? Gấp như vậy? Ngày thứ hai đã đi? Cù Diệc nhìn thấy chuyện này mà sợ hết hồn.

Quý Cẩn Du sắc mặt có chút tái nhợt, cả người cũng có dáng dấp yếu ớt, so với tối hôm qua quả thực như hai người khác nhau! Hắn lạnh nhạt trên mặt cũng không biểu tình gì chỉ nói một câu tất cả nghe theo mẫu thân dặn dò, rồi cùng y đồng thời cáo lui.

Lúc gần đi Cù Diệc phát hiện, Quý lão gia nhìn mình như không quen biết giống như là đang nhìn một cái gì bẩn thỉu vậy.

Trong tân phòng, bọn nha hoàn đang đóng gói hành lý, Cù Diệc không nói gì cùng Quý Cẩn Du ngồi đối mặt nhau, làm sao cũng không nghĩ ra. Không phải nói Quý gia tiểu thiếu gia là từ nhỏ được nuông chiều đến lớn sao? Nhưng khi nhìn thái độ bọn họ mới vừa rồi rõ ràng đối với hắn như người xa lạ không giống như loại được nuông chiều? Y ở Cù Phủ tuy là thứ tử, nhưng thường ngày cũng không chịu đãi ngộ lạnh nhạt như vậy đâu!

Lời đồn này thật đúng là không đáng tin.

“Các ngươi dọn dẹp xong rồi thì lui ra đi.” Quý Cẩn Du lật một quyển sách, cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí băng lãnh gọi hạ nhân đi ra ngoài.

Mấy nha hoàn mặt đối mặt nhìn mấy lần, mới theo lời lui ra.

“Ta biết ngươi muốn hỏi ta một vài thứ, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói những chuyện này, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết nơi này không phải là nhà của chúng ta.” Tâm tình Quý Cẩn Du rõ ràng vô cùng không tốt, nói chuyện với y ngữ khí cũng lạnh lùng.

Cù Diệc lần đầu tiên bị hắn dùng thái độ và khuôn mặt lãnh đạm nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng có chút khó chịu nói không nên lời.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ không hề làm gì cả, rất sớm đã lên giường nghỉ ngơi, rạng sáng ngày thứ hai thì lên xe ngựa, chạy tới biệt trang ở nông thôn.

Tùy tùng chỉ có một A Phúc đánh xe, cũng không có một ai khác. Từ Cù gia Cù Diệc cũng mang theo nha hoàn đến nhưng không có tâm phúc của mình nên dứt khoát để cho bọn họ lưu lại Quý gia, không có những người kia giám thị, y càng tự tại hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.