Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 52: Giết nhầm còn hơn bỏ sót




Hôm sau, ước chừng là giờ mão Cù Diệc đúng giờ tỉnh lại. Ở tại Cù Phủ mặc dù không cần mỗi ngày dậy sớm thỉnh an nhưng y vẫn có thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Đầu y có chút đau, không dễ chịu giật giật, kết quả phát hiện mình đang bị người ôm lấy, không nhúc nhích được. Quan trọng nhất là y cảm giác trong thân thể nơi bộ vị bí ẩn vẫn là còn trong trạng thái bị xâm nhập!

Dần dần những ký ức nhỏ nhặt một lần nữa trở về, Cù Diệc tức giận đẩy Quý Cẩn Du ra, lần này rốt cục đẩy ra được, côn th*t của Quý Cẩn Du chôn sâu ở trong cơ thể y cũng “Ba” một tiếng thoát ra.

Xấu hổ chính là, Cù Diệc cảm giác phía sau của mình chậm rãi chảy ra chất lỏng không biết tên!

Quý Cẩn Du bị động tác của y làm thức tỉnh, buồn ngủ mông lung liếc mắt nhìn y lại một lần nữa đem y kéo vào trong lồng ngực: “Canh giờ còn sớm, tiếp tục nghỉ ngơi thêm một hồi.”

Thanh âm của hắn vào buổi sáng đặc biệt mang theo từ tính dễ dàng làm cho Cù Diệc nhớ tới đêm qua hắn ở bên tai mình nói chuyện bậy bạ khiến người mặt đỏ tới mang tai.

“Này…”

“Xuỵt.” Cù Diệc lời còn chưa nói hết đã bị hắn cắt đứt, Quý Cẩn Du đem ngón tay trỏ dựng thẳng đặt ở ngoài môi, làm ra dấu hiệu cấm khẩu, sau đó hắn nguy hiểm nheo mắt phượng lại liếc nhìn Cù Diệc, hơi nhếch miệng nói: “Làm sao? Ngủ một buổi tối liền trở mặt không quen biết? Đêm qua có nhớ gọi ta cái gì không?”

Hắn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện đêm qua? Nhớ tới mình ở tình huống nào bị bức ép đến phải gọi như vậy Cù Diệc tức giận đến mặt đỏ rần: “Ngươi, ngươi, ngươi thật vô sỉ!” Dù sao y cũng không biết mắng người, lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu này.

Quý Cẩn Du liền khẽ cười thành tiếng, khàn khàn giống như âm thanh của tiếng đàn cổ, bỗng nhiên kề sát tới bên tai của y: “Ngươi mới vừa thao ta xong bây giờ trở mặt không quen biết?”

Cù Diệc quả thực không biết phải mắng người vô sỉ này ra sao, rốt cuộc là ai thao ai vậy? Giọng nói của Quý Cẩn Du so với nam tử bình thường thì trầm thấp có từ tính hơn khiến cho lỗ tai y lại một lần nữa nhũn ra.

Quý Cẩn Du nhìn y đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ thì trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được muốn bắt nạt y, muốn đùa y. Hắn nắm tay y hướng xuống dưới thân mình, Cù Diệc đụng tới vật nóng bỏng cứng rắn kia sợ đến nhảy dựng muốn rút tay ra, lại bị tay của Quý Cẩn Du kiềm chế đặt ở trên nghiệt rễ kia không nhúc nhích được.

Cùng là nam tử, đối với phản ứng vào buổi sáng rất dễ hiểu, phản ứng này cũng rất bình thường nhưng Cù Diệc cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của vật kia xuyên thấu qua lòng bàn tay của y, đấm thẳng vào trái tim của y!

Quý Cẩn Du một lần nữa ôm lấy y, thân thể dán lấy thân thể, cực kỳ chặt chẽ mà dán vào, dẫn dắt tay của y bắt đầu ma sát hạ thân của mình, cố ý ở bên tai của y trầm thấp thở hổn hển, kêu rên, động tác kia thấy thế nào cũng là lôi kéo câu dẫn người ta! Thân thế Cù Diệc cũng dần dần nóng lên, lỗ tai cũng càng ngày càng đỏ.

“Ngươi…”

“Lại không theo lời ta dặn dò gọi, ta liền… Thao chết ngươi!” Ba chữ cuối cùng Quý Cẩn Du đặc biệt nhấn mạnh.

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng ám muội, càng ngày càng nhiệt liệt, Cù Diệc biết mình bị hắn thở dốc làm cho một lần nữa có phản ứng, trong lúc nhất thời không biết là nên đẩy hắn ra hay là ỡm ờ giúp hắn giải quyết, thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nha hoàn gõ cửa kêu to.

“Thiếu gia, sáng rồi nên đi thỉnh an, còn phải kính trà cho lão gia phu nhân nữa.”

Quý Cẩn Du nghe được thanh âm này trong lúc nhất thời cũng không còn hứng thú, buông tay y ra, tự mình bình phục một phen, sau đó đứng dậy, nói với Cù Diệc: “Ngươi trước tự mình đi phòng riêng vệ sinh thân thể, nơi này để ta ứng phó là được rồi.”

Cù Diệc nhìn thấy cả người hắn đều thay đổi nhìn rất lạnh lùng vô tình, giống như người vừa nhiệt liệt động dục lúc nãy không phải là hắn vậy.

Cù Diệc có khuôn mặt rất thanh tú, khung xương rất nhỏ, vóc người cũng không cao, giả trang nữ tử không có gì không thích hợp, sau khi trang điểm mặc trang phục lại có vẻ thư hùng cho người một cảm giác đặt biệt, là một loại phong tình khác.

Lúc xuất môn Quý Cẩn Du khăng khăng muốn nắm tay Cù Diệc, hành động này làm đôi mắt bọn họ nha mới ngủ dậy phải mở to, rồi lại rất nhanh bình tĩnh lại.

Tiểu Hồng cười nhìn bọn họ nói: “Lão gia cùng phu nhân mọi người đều ở thượng thính chờ, chỉ còn đợi thiếu gia ngài.”

Cù Diệc cảm thấy này nha hoàn này không đơn giản, trong lời có hàm ý chỉ trích bọn họ dậy trễ sao? Tình huống bây giờ y không rõ được, Quý gia tiểu thiếu gia không phải vừa sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh sao? Tối hôm qua ở trên người làm mình muốn ngất đi là người phương nào? Lẽ nào hắn là giả?

Cù Diệc cảm thấy được mình như lạc vào năm dặm mây mù, không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, thật sự, hư hư thật thật.

“Đi thôi.” Quý Cẩn Du duỗi tay nắm chặt tay y, xúc cảm ấm áp từ chỗ nắm lấy tay nhau truyền đến, điều này làm cho tâm của Cù Diệc thoáng an định một chút, trên mặt không tự chủ được lại đỏ lên, bởi vì nhớ lại đêm qua kịch liệt một phen mây vũ.

Quý Cẩn Du nhìn thấy một màn diễm sắc kia giật mình, cảm thấy vợ mình quá dễ dàng xấu hổ, dáng dấp như vậy sao hắn có thể chịu nỗi? Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn muốn mạnh mẽ đè y xuống dạy dỗ y một phen.

Nhưng có một số việc làm nhiều rồi, tự nhiên cũng thành thói quen, nước chảy thành sông, phải từ từ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.