Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 48: Hãy đưa cô ấy bình an rời khỏi đây!




Ngày hôm nay Cù Phủ treo đèn kết hoa, toàn gia hoan hỉ, màu đỏ bao trùm khắp phủ, các lão bách tính khí thế ngất trời bát quái thảo luận về cuộc hôn nhân này.

“Ôi chao, Cù gia Đại tiểu thư thật đúng là đáng thương, trong phủ chỉ có nàng là cô nương, coi như nàng không muốn gả, cũng phải gả đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, Cù Phủ gia nghiệp lớn như vậy, Cù gia Đại tiểu thư nghe đâu dung mạo xinh đẹp, cũng là một cô nương có tài, nói không chừng còn có thể tìm con rể về kế thừa gia nghiệp, gặp phải việc này thì thực là đáng tiếc.”

“Ai cũng thấy đáng tiếc, lần này phải gả cho tên ma ốm của Quý gia lại phải cùng hắn đến vùng nông thôn hẻo lánh đi dưỡng bệnh, thực sự là đáng tiếc.”



Mọi người ở đây đều đồng tình thương tiếc Cù gia Đại tiểu thư, nhưng bọn họ không biết tân nương đã sớm không phải là Cù Thu Thủy, mà đổi thành Cù Diệc.

Đương gia chủ mẫu của Cù gia là Lý Tâm Tuệ nhìn hình ảnh Cù Diệc trong gương, cho dù biết y là nam vẫn bị vẻ đẹp kinh diễm của y làm cho giật mình. Người trong gương hôm nay trang điểm rất đậm, mặt bị bôi phấn đến tái nhợt nhưng vẫn không giấu được ngũ quan xinh đẹp hài hòa. Đôi môi hồng, mày như cong như họa, mắt long lanh như nước hồ thu, ánh mắt lưu chuyển tràn đầy phong tình, đúng là một vị mỹ nhân.

Trên đầu y đội mũ phượng, người mặc giá y màu hoả hồng ngồi ở trước bàn trang điểm không nhúc nhích, tùy ý hạ nhân ở trên mặt của y bôi bôi vẽ vẽ, dáng dấp kia cũng thật giống như một vị tân nương sắp bị gã đi.

Nhìn cũng sắp đến giờ lành, Lý Tâm Tuệ phất phất tay nói: “Các ngươi tất cả đi xuống đi.” Bọn hạ nhân lập tức có trật tự lui xuống.

Lý Tâm Tuệ làm ra vẻ như một vị mẫu thân, ý vị sâu xa tha thiết dặn dò: “Ta là đương gia chủ mẫu của Quý gia cũng không thể không vì Quý gia mà suy tính, nhất định phải tam tòng tứ đức, giữ gìn công dung ngôn hạnh. Người nhà ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt.” Dứt lời, lấy khăn tay lau lau nước mắt mặc dù không có một giọt nước mắt nào.

Cù Diệc, mặt không hề cảm xúc, đứng lên, bước lên kiệu hoa cho kịp giờ lành.

Kể từ hôm nay y sẽ phải rời khỏi ngôi nhà sinh hoạt mười tám năm, y cũng không có gì lo lắng hay nuối tiếc. Bắt đầu từ hôm qua thì y xem như mình đã chết, hiện tại y là Cù Thu Thủy Đại tiểu thư của Cù gia sắp phải gả cho tiểu thiếu gia của Quý gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.