Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 108: Chúng ta đã từng làm những chuyện như Ninh Hoắc Đông




Thời Sênh ném hai người không biết sống hay chết kia xuống trước mặt họ. Sau đó cô ngồi xuống một tảng đá bóng loáng, chân gác sang bên cạnh, khí chất lưu manh lập tức hiện ra, “Thời tiết đẹp lắm, tâm sự đi.”

Đẹp chỗ nào chứ!

Trời thì oi bức như thế, bọn họ còn bị trói thành bánh chưng, còn gặp phải kẻ nguy hiểm, nghĩ cũng thấy chẳng có gì tốt rồi.

Làm người xấu thời gian dài, bọn họ chỉ cảm thấy mình ngang ngược mà còn gặp người ngang ngược hơn, vậy chỉ có thể nhận thua mà thôi.

“Cô muốn biết gì?” Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải quân nhân, chẳng lẽ của thế lực nào phái tới?

Người của quân đội cũng không dám làm việc không kiêng nể gì như thế.

Trong mắt những người này, quân đội là một tổ chức kỳ quái theo kiểu ăn cơm cũng phải xin chỉ thị.

Giọng Thời Sênh vẫn rất nhẹ nhàng, “Chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng, chỉ muốn hỏi các anh có gặp một người hay không mà thôi.”

“Đàn ông, 1m8, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần đen ngắn qua đầu gối, tóc dài, gương mặt đẹp trai có thể ăn thay cơm, có thể xách theo một cái túi màu xanh quân dụng, cũng có thể không, cái này tôi không rõ lắm. Các anh đã ai gặp chưa?”

Mọi người: “…” Đẹp trai có thể ăn thay cơm là cái quỷ gì? Đây là từ miêu tả kiểu gì thế?

“Không phải cô ta đang hỏi về thằng cha kia đấy chứ?”

“Hình như là…”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã lưu lạc tới bước bị quân đội vây trong núi, còn phải đi tìm thằng cha kia nữa.

Lưu lạc đến cái bước này cũng là tại thằng cha đó hết!

Rốt cuộc hắn có thù gì với bọn họ chứ?

Thời Sênh đợi một lát, hỏi: “Nghĩ ra chưa?”

“Tìm được thì cô sẽ thả chúng tôi ra chứ?”

“Thả? Tại sao phải thả? Các người chính là… kẻ bị tình nghi. Nhìn bộ dáng của các người đã làm không ít chuyện xấu. Dù tôi có giết các người vì dân trừ hại thì có khi còn được thưởng ấy chứ…” Thời Sênh ngồi vắt chân, không giết mới là lạ ấy.

Mọi người: “…”

Đám người quân đội sao có thể trao giải cho cô chứ, đầu óc của con ranh này bị úng nước rồi à?

“Nếu giết bọn tôi, cô vĩnh viễn sẽ không biết được hắn ở đâu?”

“Vậy cũng được, nếu người chết rồi thì cũng có các anh đi cùng mà.” Thời Sênh không nổi giận như bọn chúng nghĩ, chỉ nhếch miệng cười quỷ dị, “Cũng chỉ là đổi một bản đồ khác mà thôi, các người thì không giống thế… chết rồi thì không sống lại được đâu.”

Cô cố ý dài giọng, rõ ràng là giọng mềm mại dễ thương, nhưng hiện tại lại chẳng khác nào oan hồn lấy mạng người cả.

Mọi người hiểu ra, người kia cũng chẳng quan trọng với cô ta như bọn chúng nghĩ.

Một người trong đó trầm giọng hỏi, “Cô cũng tới đây vì Cửu Lân Ly?”

Cửu Lân Ly?

Nghe tên này chắc hắn là nhiệm vụ phụ tuyến mà Nhị Cẩu Tử nói rồi.

Cái tên quái gì thế, chẳng hay chút nào!

Chín con rồng gọi là Cửu Long Ly, chín con kỳ lân thì gọi là Cửu Lân Ly.

Thế nếu là chính con giun thì gọi là gì? Cửu Trùng Ly à?

“Chúng ta có thể hợp tác, sau khi lấy được đồ thì chia đôi, thế nào?” Người nọ thấy Thời Sênh không nói gì thì cho rằng mình đã đoán trúng, lập tức ra điều kiện.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, đứng dậy, cười lạnh, “Xem ra các người cũng không biết anh ta ở đâu.”

Bọn họ còn chưa lấy được Cửu Lân Ly kia, nếu không cũng sẽ không đưa ra lời mời hợp tác.

“Chúng tôi biết hắn ở đâu.” Tên đó vội vàng nói, “Chúng tôi đang chuẩn bị đuổi theo thì cô lại xuất hiện. Chúng ta chỉ có thể hợp tác. Hiện tại bên ngoài toàn là người của quân đội, dù cô có lấy được Cửu Lân Ly thì cũng chẳng có cách nào rời khỏi đây được.”

Thời Sênh ghé lại sát bọn họ, hừ nhẹ một tiếng, “Ai nói với anh là tôi là kẻ địch với quân đội?”

Mọi người: “…”

Dáng vẻ thổ phỉ như thế này mà là người của quân đội sao?

Sao có thể!

Thời Sênh nhặt mấy mảnh của khẩu súng vứt ở trên đất lên, chậm rãi lắp lại, lắp một viên đạn rồi chĩa về phía một gã đàn ông.

Gã ta hít vào một hơi, mồ hôi lạnh đua nhau toát ra.

“Cô… rốt cuộc cô là ai?”

Sênh Thần Kinh online, “Ta là người cứu rỗi của các ngươi.”

Mọi người: “…”

“Pằng!”

Tiếng súng vang vọng núi rừng làm cho vô số chim chóc sợ hãi bay vù lên.

Quân đội ở xa nghe thấy tiếng súng liền lập tức quay đầu chạy về phía bên này, nhưng khi bọn họ tới thì chỉ thấy đám tội phạm bị trói ở gốc cây, sắc mặt tái nhợt.



Thời Sênh tiếp tục bò lên trên. Sắc trời dần tối, cô quyết định nếu không tìm thấy nữa thì sẽ quay về ngủ một giấc.

Có lẽ là Nhị Cẩu Tử sợ Thời Sênh bỏ dở không làm nên cho một tọa độ mơ hồ.

Thời Sênh lần theo tọa độ liền tìm thấy Diệp Sâm đang ở dưới một cái hang.

Ừm… có cả nữ chính nữa.

Đừng hỏi bản cô nương tại sao nữ chính ở đây.

Ai mà biết được tác giả muốn làm gì chứ?

Thời Sênh ngồi xổm ở cửa sơn động, Diệp Sâm ngẩng mặt lên nhìn thấy người ở trên thì dở khóc dở cười, lại là cô ấy.

“Nhóc con, kéo anh lên cái nào.” Diệp Sâm gọi một câu, giọng nói vọng đi vọng lại ở trong sơn động.

Từ Mi hình như đã hôn mê, nằm ở một bên, không hề có phản ứng gì.

Thời Sênh ngồi xổm trên cửa hang, “Chúng ta tính sổ trước đi đã.”

“Kéo anh lên rồi tính không được sao?” Hắn với cô thì có gì mà tính chứ, “Dưới này lạnh lắm luôn ấy.”

“Anh đã chạm vào cô ta chưa?” Thời Sênh không để ý hắn mà chỉ vào Từ Mi, “Một sợi tóc cũng coi như là chạm.”

Diệp Sâm: “…”

Đây thì tính là vấn đề gì?

Diệp Sâm hồ nghi nhìn cô. Nhưng hắn ở dưới, cô ở trên, ánh sáng ngược rất mạnh nên hắn không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô.

Nhưng từ giọng nói của cô, hắn có thể nghe hiểu, chỉ cần hắn trả lời sai thì cô ấy sẽ bỏ mặc hắn luôn, thậm chí là… giết hắn.

“Lúc rơi xuống, cô ta rơi vào anh, đây là nhân tố bất khả kháng.” Người phụ nữ này chẳng biết ở đâu chui ra, nếu không phải tại cô ta thì hắn cũng chẳng rơi xuống đây.

Sau khi rơi xuống, hắn chẳng thèm để ý tới cô ta luôn.

Con ngươi Thời Sênh tối sầm lại, muốn giết người.

[Ký chủ, bình tĩnh một chút, chẳng phải cô còn chưa biết hắn có phải Phượng Từ hay không mà? Cô kích động thế làm gì?]

Thời Sênh mới hòa hoãn lại, đáp lời Hệ thống ở trong lòng, “Lúc trước mi có lỡ miệng nói rồi.”

[…] Có ư? Hình như… không có mà?

Hệ thống không nhớ mình đã lỡ miệng lúc nào mà để Ký chủ suy đoán ra đáp án này. Nó bận rối rắm với vấn đề kia nên cũng mặc kệ Thời Sênh luôn.

Thời Sênh rũ mắt nhìn người bên dưới rồi đột nhiên nhảy xuống.

Diệp Sâm nhìn người ở trước mặt mình, biểu tình ngốc ra, “Em…”

Nhảy xuống, thế thì giờ làm sao đi lên đây?

Thời Sênh lập tức đi về phía Từ Mi, còn móc ra một con dao găm.

Diệp Sâm cũng chỉ nhìn chứ không có ý ngăn cản.

Thời Sênh tới gần Từ Mi, con dao găm trong tay cô còn chưa đâm xuống thì đã có tiếng người truyền tới từ bên trên.

Thời Sênh: “…”

Có cần đúng lúc như thế không?

Con mẹ nhà nó!

Thời Sênh muốn đâm xuống nhưng phát hiện trở ngại trong không khí rất lớn, căn bản không có cách nào để hạ dao cả.

Tiếng người càng lúc càng gần.

“Mẹ!”

Thời Sênh thu lại con dao, kéo nữ chính vào sâu một chút, người nếu chỉ đứng ở bên trên thì sẽ không nhìn thấy cô ta.

Sau đó cô nhanh chóng quay lại, đỡ Diệp Sâm lên. Diệp Sâm lảo đảo, cơ thể suýt té ngã, Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn.

Diệp Sâm nhếch miệng cười, “Chân đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.