Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 107: Chấp nhận số phận




Xe lửa chỉ dừng ở trong thành phố, ra khỏi ga Liễu Dương còn phải ngồi ô tô mới về dưới huyện được. Mục đích của Hoàng Mỹ Lan là thành phố Liễu Dương, thế nên vừa xuống tàu đã rời đi.

Thời Sênh bay về nên khi đám người đàn ông mặt chữ quốc kia xoay người nhìn cô thì cô đã sớm không thấy đâu nữa rồi.

Thời Sênh quay về quân khu, phát hiện quân khu vẫn trong tình trạng giới nghiêm, hơn nữa ai nấy đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

Lâu như thế vẫn chưa giải quyết vấn đề xong sao?

Nam chính quá yếu rồi!

Ông Cốc không về nhà mấy ngày liền, hơn nữa khu vực núi phía sau quân khu còn bị phong tỏa, thỉnh thoảng còn thấy xe tải quân dụng rời khỏi quân khu, đi qua khu nhà ở dành cho quân nhân, thẳng tới sau núi.

Bên ngoài khu nhà của gia đình quân nhân cũng có lính canh.

Thời Sênh ngồi trong sân, hỏi bà Cốc đang giặt quần áo, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Không biết.” Bà Cốc nhíu mày, “Tối hôm con đi thì lập tức giới nghiêm, cũng không biết mấy ngày nay ba con ăn uống thế nào nữa?”

Thời Sênh: “…” Ba câu thì hai câu là nhắc tới ông Cốc.

Chó độc thân tỏ vẻ rất bi thương.

Ai cũng phải có trách nhiệm yêu thương động vật chứ!

Thời Sênh lại hỏi: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ có nhìn thấy Từ Mi không?”

“Từ Mi? Vợ của Liên trưởng Hạ ấy hả? Chẳng phải ba con đã nói là con nghĩ thông suốt rồi mà, sao còn nhớ thương vợ người ta nữa. Mẹ nói cho con nghe, Liên trưởng Hạ đã có vợ rồi, con đừng lăn lộn nữa. Ciệc này có ba con áp xuống, nếu không bị truyền ra ngoài thì sẽ bị nói rất khó nghe. Con là con gái, thanh danh sẽ bị hủy hoại, sau làm sao có thể gả chồng được nữa?”

Thời Sênh: “…”

Bản cô nương chỉ đơn thuần hỏi nữ chính đại nhân có ở đây không, sao ngài lại tưởng tượng xa xôi thế cơ chứ?

Hỏi bà Cốc thì thà tự hỏi mình còn hơn.

Mấy ngày rồi Từ Mi vẫn không về, không một ai biết cô ta đi đâu cả.

Thời Sênh gãi đầu, tại sao lần nào tên ngốc Phượng Từ cũng phải chờ ông đây đi cứu thế nhỉ?

Quá nhiều rắc rối, không biết phải chửi từ đâu.

Tim của bà Cốc không khỏe nên Thời Sênh chỉ có thể chờ đến đêm, sau khi bà ngủ rồi mới lén chuồn ra ngoài.

Núi sau quân khu đều đã được khai hoang trồng cây công nghiệp, bên cạnh đó còn có một bãi đất trống rất lớn.

Lúc này, trên khu đất trống có không ít xe đang dừng, cả dãy núi đều bị phong tỏa.

Thời Sênh tránh khỏi đám cảnh vệ, lén lút lên núi.

Vượt qua khu vực trồng cây công nghiệp là một mảnh cây bụi thấp, rất khó di chuyển.

Thời Sênh bò được một đoạn liền muốn về nhà ngủ.

Nữ chính nhà người ta đều phải chờ nam chính tới cứu, tại sao cô cứ phải mệt sống mệt chết đi cứu người thế này?

[Phượng Từ nhà cô không phải nữ chính à?] Hệ thống lầm bầm.

“Cũng đúng…” Thời Sênh thì thào đáp lại, tiếp tục nhận mệnh bò lên trên, “Nhị Cẩu Tử, cho ta tọa độ đi, ta tìm thế này tới bao giờ chứ?”

[Ký chủ hãy tự mình tìm đi.] Nhị Cẩu Tử ông nội nhà cô ấy! Nó không phải Nhị Cẩu Tử.

Thời Sênh: “…” Nhị Cẩu Tử, mi cứ ở đó vênh váo đi.

[…] Đương nhiên là phải nắm chặt thời gian vênh váo rồi, biết đâu một lúc nào đó chẳng được vênh váo nữa.

Thời Sênh lại bò thêm một đoạn, tìm được người sẽ phải đánh cho một trận trước. Mẹ kiếp, đi đâu không đi, chạy lên núi này làm gì, hại cô không tìm được người.

Thời Sênh bò đến giữa sườn núi thì thấy có dấu vết của con người, có người còn hơn không có gì. Lần theo dấu vết, từ giữa sườn núi lại bò thêm một đoạn nữa, sau đó vòng qua nửa ngọn núi, lại xuống núi, bò lên trên một ngọn núi khác.

Giữa đường đi gặp phải quân đội đang lục soát, những người này chỉ nghe được mệnh lệnh phải soát núi, còn soát núi làm gì thì họ không biết.

Thời Sênh đi vòng qua một ngọn núi khác, đến tận trưa ngày hôm sau mới nhìn thấy một người sống không phải quân nhân.

Người nọ dường như ra ngoài hít thở không khí, Thời Sênh vừa đi lên đã rút kiếm đặt lên trên cổ hắn, “Đừng kêu, kiếm không có mắt đâu đấy.”

Gã đàn ông kia nuốt nước bọt, “Cô… Cô là ai?”

Đột nhiên xuất hiện mà hắn chẳng phát hiện ra, quỷ sao?

“Tôi hỏi anh đáp, nếu không tôi sẽ giết chết anh, hiểu chưa?”

Gã đàn ông nhìn kiếm gác trên cổ, lựa chọn đầu hàng.

“Có gặp một người đàn ông nhìn rất đẹp trai nhưng cũng rất ngứa đòn không?”

“Cô… Cô hỏi thế này thì quá… quá chung chung rồi.” Câu hỏi này hắn phải trả lời thế nào chứ?

Thời Sênh hình dung lại về cách ăn mặc của Diệp Sâm hôm đó rồi hỏi, “Gặp chưa?”

Mắt gã đàn ông đảo tròn, không biết có mưu đồ gì. Thời Sênh đột nhiên thu kiếm, “Ngươi kêu đi.”

Tên này có đồng bọn, cứ gọi tới đây rồi diệt một thể.

Gã đàn ông ngẩn ra, “??”

Hắn sao dám kêu chứ, để những người đang soát núi kia nghe thấy thì thảm rồi. Nhưng báo tin cũng không cần phải kêu lên, vì thế sau lưng nhanh chóng chuyền tới thanh âm sàn sạt.

Mấy người đàn ông cầm súng xuất hiện.

Nhìn thấy đồng bọn, gã liền bò dậy từ mặt đất, lao về phía họ.

Một tên hỏi, “Con ranh này ở đâu ra?”

“Không biết nữa, đột nhiên xuất hiện.”

Gã đàn ông trả lời.

Mẹ nó, không ngờ hắn lại bị một con ranh uy hiếp.

Một gã đàn ông khác đột nhiên nở nụ cười, “Bắt nó lại, ngày tháng trên núi quá buồn chán, có phụ nữ giải quyết cũng tốt, chúng mày thấy thế nào?”

Có khác nào quà tặng trời cao đưa tới cho bọn hắn đâu chứ!

“Người này lai lịch không rõ…”

“Sợ cái gì chứ, chơi đùa xong giết chết rồi tùy tiện ném ở đâu đó là xong.”

Thời Sênh cảm thấy những tên này thảo luận chuyện đó trước mặt mình là quá không để cô vào mắt rồi.

Trong lúc những tên đó còn đang ra sức tưởng tượng thì Thời Sênh đã chém tới, “Còn dám đánh chủ ý lên ông đây! Trâu bò lắm! Chúng mày có biết ông là ai không hả? Lúc ông trở thành lão đại thì chưa biết chúng mày còn đang ở đâu đâu!”

“Mẹ kiếp!”

“A…”

“Bắn đi!”

“Không được, quân đội sẽ tới đấy.”

“Nếu không bắn, cô ta sẽ chém chết chúng ta đấy. Con ranh này từ đâu chui ra thế hả?” Vốn tưởng rằng là một đóa hoa đẹp, ai ngờ là bá vương hoa.

“Nổ sung đi, mau nổ súng!”

Thời Sênh không cho bọn chúng cơ hội, lập tức hạ hai tên cầm súng trước, sau đó mới giải quyết mấy tên còn lại.

Sau khi trói người lại rồi, Thời Sênh xách súng, chĩa họng súng về phía bọn họ ngắm tới ngắm lui, “Còn đồng lõa nữa không?”

Đám bị trói khóc không ra nước mắt, không thua trên tay quân đội mà lại thua trong tay một đứa con gái, quả thực quá sỉ nhục bản thân!

“Hết rồi.” Một tên bình tĩnh trả lời, “Mấy người chúng tôi đều ở đây hết.”

Thời Sênh chĩa súng về phía hắn, cười lạnh, “Nói dối. Cũng chẳng sao, dù sao cũng không chạy xa được.”

Thời Sênh đã gỡ khẩu súng thành từng khối nhỏ, động tác nhanh như đang biểu diễn vậy, khiến cho mấy tên kia trợn mắt há mồm.

Chờ khi bọn chúng lấy lại được tinh thần thì súng đã thành phế thải, bị ném xuống đất.

Cô đứng lên, xách kiếm ra lệnh cho bọn chúng đứng lên theo, sau đó trói hết vào thân cây và đi về phía bọn chúng vừa tới.

Thời Sênh quay lại rất nhanh, trong tay còn kéo hai tên nữa.

Cô gái trẻ mặt lạnh nhạt kéo hai người như kéo hai khúc gỗ vậy.

Hai tên bị kéo không có phản ứng gì, giống như đã chết, đầu đầy máu bị kéo lê trên mặt đất lồi lõm, bọn chúng nhìn còn thấy sợ hãi.

Đứa con gái này quá hung tàn!

Hu hu, trên núi có biến thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.