Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất

Chương 106: Nhận tội thay




Lên xe lửa, vé xe toa hạng nhất đã hết nên Thời Sênh đành phải mua một ghế cứng.

Cô vừa lên tàu liền ngủ, lúc đang mơ mơ màng màng thì ở cuối toa xe liền vang lên tiếng hét, “Bắt lấy hắn, hắn là trộm.”

Thời Sênh bị tiếng hét làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.

Một người đàn ông mặc quần áo bằng vải thô màu đen đang từ phía kia chạy tới, sau lưng có mấy thanh niên đang đuổi theo, trộm trong miệng họ hẳn là người chạy đằng trước kia.

“Ha…” Thời Sênh nghiêng người, không tính toán để ý tới họ.

Người đàn ông nhanh chóng chạy tới chỗ cô, một người đàn ông đột nhiên đứng lên, đá lên lưng gã ta.

Người đàn ông lảo đảo người, ngã xuống ngay trước mặt Thời Sênh. Người đằng trước cũng lập tức đứng lên, chặn đường đi của gã.

Mắt thấy không còn đường chạy trốn nữa, gã đàn ông quýnh lên, sau đó chụp một người phụ nữ ngồi đồi diện với Thời Sênh, móc ra một con dao nhỏ đặt lên cổ cô ta, “Không được tới đây, nếu không tôi giết cô ta.”

Đám người đang chờ xem náo nhiệt đột nhiên khẩn trương lên, đây là một mạng người đấy.

Thời Sênh ngồi ở bên cạnh nên có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt người phụ nữ kia, không có nhiều kinh hoảng lắm, chỉ tận lực phối hợp với động tác của tên trộm, để hắn không động được vào mình.

Xem ra cũng là một người thường xuyên bị bắt cóc.

“Không được tới đây, không ai được tới đây…”

“Buông cô ấy ra, ăn cắp là việc nhỏ, nhưng anh giết người sẽ thành chuyện lớn đấy.” Người đàn ông vừa đá người trầm giọng nói.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, thân hình cường tráng, đầu đinh, mặt chữ quốc, ở đuôi lông mày có một vết sẹo. Ông ta đứng thẳng tắp, tuy rằng mặc quần áo bình thường nhưng chân lại đi giày của quân nhân.

Đây là một quân nhân.

“Tôi cũng không muốn thế, nhưng tôi không có cách nào cả. Các anh để tôi đi, tôi cam đoan sẽ không làm cô ta bị thương, các anh để tôi xuống tàu.” Gã ăn trộm hét lên.

“Được, nhưng còn một đoạn nữa mới tới được ga tiếp theo, anh đừng kích động, chúng tôi để anh đi.” Vì an toàn của con tin, người đàn ông mặt chữ quốc đành trấn an tên trộm này.

“Thật không?”

“Chỉ cần anh đừng làm người khác bị thương là được.” Ông ta gật đầu.

Tên trộm biết giờ cũng không có cách nào dừng tàu lại được nên không phản bác nữa, cứ đứng giằng co như thế.

Người đàn ông không ngừng nói chuyện với tên trộm, để hắn thả lỏng cảnh giác.

Tên ăn trộm ngập ngừng kể hoàn cảnh của mình, quê nhà gặp tai ương, cả nhà đều chết hết, hắn đã đói tới mức không chịu được mới đi ăn trộm. Đây là lần thứ hai hắn làm việc này, nhưng không ngờ lại bị người ta phát hiện ra.

Trên đời này, không phải cứ kể khổ là có thể xóa bỏ được những tội lỗi mà mình đã gây ra, người thảm hơn ngươi nhưng nỗ lực hơn ngươi ở đâu cũng có, đi nhầm đường chính là đi nhầm đường.

Người đàn ông mặt chữ quốc kia thấy thời cơ đã đến, nháy mắt với người sau lưng tên trộm kia một cái, người phía sau cẩn thận đi tới gần.

Lúc này, tên ăn trộm như nhìn thấy phản ứng của các hành khách khác, đoán được gì đó nên đột nhiên kéo người phụ nữ kia xoay người lại, con dao không cẩn thận cắt qua cổ cô ta, máu tươi bắn ra.

Chất lỏng ấm áp rơi trúng mặt Thời Sênh, mùi máu tươi lập tức xộc vào mũi cô.

Thân thể Thời Sênh dừng lại một giây, giơ tay lau mặt, sau đó liền đứng dậy từ chỗ ngồi. Lúc này, tên trộm đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy phản ứng của cô.

Nhưng người đàn ông mặt chữ quốc và những người khác đều nhìn thấy.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Thời Sênh đột nhiên duỗi tay túm lấy tay tên trộm kia kéo về sau. Người phụ nữ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Thời Sênh hơi đẩy một chút, cô ta liền ngã về phía ghế ngồi đối diện.

Bên kia, những người đàn ông lập tức có phản ứng, kéo người phụ nữ ra sau cầm máu.

Thời Sênh quật ngã tên trộm xuống đất, bắt chéo hai tay hắn ngược ra sau. Cô ngẩng đầu nhìn về phía quân nhân kia, “Thất thần làm gì, còn muốn tôi giúp các ông đưa người tới Cục Cảnh sát à?”

Lúc này, người đàn ông mặt chữ quốc mới hoàn hồn, tiến lên bắt lấy tên trộm.

Sau một hồi ầm ĩ, cả toa xe đã được yên tĩnh. Thời Sênh ngồi lại chỗ của mình, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra cửa.

Những hành khách khác đều cẩn thận quan sát cô, cô gái này vừa rồi thật sự rất giỏi…

Người đàn ông mặt chữ quốc nói chuyện với nhân viên bảo vệ trên tàu xong thì ngồi xuống đối diện Thời Sênh, “Cô bé, cảm ơn cô.”

Thời Sênh thu ánh mắt lại, dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, lạnh nhạt đáp, “Máu tươi bắn lên mặt tôi.”

Quân nhân: “…”

Chẳng lẽ nếu máu không bắn lên mặt cô thì cô sẽ mặc kệ sao?

Người đàn ông mặt chữ quốc hơi nghĩ lại một chút, đúng là lúc đó hắn không thấy cô gái này có phản ứng gì. Đến khi tên trộm bắt người khống chế, cô vẫn cứ ngồi yên như thế, không hề có động tĩnh, lúc đó hắn còn tưởng là cô bị dọa nên ngồi im tại chỗ.

Kết quả cuối cùng lại là cô ấy ra tay cứu người.

“Em gái, vừa rồi em thật dũng mãnh! Có luyện võ sao?” Một người đàn ông trẻ tuổi ghé sát vào sau lưng ghế ngồi của người đàn ông mặt chữ quốc nhoẻn miệng cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh dễ thương.

Thời Sênh không trả lời hắn.

Mẹ đã nói, không được nói chuyện với người xa lạ.

Anh chàng răng khểnh cũng không vì thế mà xấu hổ, lại tiếp tục lảm nhảm, “Vừa rồi nếu không có em thì có khi đã xảy ra chuyện rồi ấy chứ. Mấy cô gái có lá gan lớn như em cũng không nhiều. Anh cũng có em gái, lớn chừng bằng em, nhưng mà nếu gặp phải chuyện này có khi đã khóc ầm lên rồi.”

“Tiếu Sinh.” Người đàn ông mặt chữ quốc quát lên một tiếng.

Tiếu Sinh bĩu môi, “Chú à, tự do ngôn luận nha, sao chú còn quản cả cái này nữa hả?”

Người đàn ông mặt chữ quốc trừng mắt nhìn hắn. Tiếu Sinh hơi vò tóc, rụt cổ xuống.

Người đàn ông mặt chữ quốc nói cảm ơn Thời Sênh lần nữa rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc xuống tàu, người phụ nữ bị bắt cóc khi nãy tới nói lời cảm ơn với Thời Sênh.

“Tôi không có ý cứu chị, là hắn phạm vào cấm kỵ của tôi thôi.” Thời Sênh nói thẳng, “Cho nên chị không cần cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói là chị quá may mắn.”

Người phụ nữ sửng sốt, vẻ mặt cô gái trước mặt cô ta rất thờ ơ, ánh mắt bình tĩnh, như thể chẳng đặt gì trong đáy mắt vậy.

Người phụ nữ nghĩ một chút rồi vẫn khom lưng nói, “Dù thế nào thì tôi vẫn nên cám ơn cô. Tên tôi là Hoàng Mỹ Lan, sau này cô có khó khăn gì thì có thể tới bách hóa Đông Phương tìm tôi.”

Thời Sênh nhìn cô ta, “Bách hóa Đông Phương?”

Người phụ nữ khẽ gật đầu, “Chỉ cần tới bách hóa Đông Phương báo tên của tôi là có thể tìm được tôi.”

Thời Sênh cười, “Có lẽ chúng ta sẽ là đối thủ đấy.”

Người phụ nữ nhìn Thời Sênh khó hiểu, “Ý của cô là gì?”

“Không có gì, về sau chị sẽ hiểu.”

Hoàng Mỹ Lan là quý nhân số một của nữ chính, thời gian này tới… hẳn là có thể gặp được nữ chính.

Sớm biết đây là quý nhân của nữ chính thì chờ cô ta bị giết rồi hãy ra tay.

Mệt quá!

“Sắp tới ga Liễu Dương, mời các hành khách chuẩn bị xuống tàu.” Nhân viên trên tàu thông báo ga kế tiếp.

Thời Sênh đứng dậy khỏi vị trí, đi qua Hoàng Mỹ Lan.

Hoàng Mỹ Lan cũng xuống ở trạm Liễu Dương nên đi ngay đằng sau Thời Sênh. Cô ta thấy Thời Sênh không có ý muốn nói chuyện với mình nên cũng rất thức thời không tiến lên.

Người đàn ông mặt chữ quốc và Tiếu Sinh răng khểnh kia cũng xuống tàu, vì thế một đám người liền đứng ở cửa chờ.

Tranh thủ lúc này, Hoàng Mỹ Lan lại trịnh trọng nói lời cảm ơn nhóm của người đàn ông mặt chữ quốc một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.