Tôi Thích Em, Nguyên Tử!

Quyển 1 - Chương 14: Bị té




Editor: Trịnh Phương.

Từ cung Trường An ra ngoài, Dung Hề không có ở đây, Vô Tà liền kêu cung nữ Bích Thủy đã gặp lúc trước dẫn đường cho nàng. Dọc theo đường đi, nàng ta vẫn không quên tỉ mỉ mà nói cho Vô Tà biết tình hình trong cung: “Thế tử, vì cung Trường An gần rừng, bây giờ nhìn mặc dù có chút hoang vu, nhưng đến mùa đông, khi hoa mai nở, trông sẽ rất đẹp mắt. Rừng mai này đều là do Tuyên vương chọn lọc trong cung từ trước. Chúng ta hiện tại muốn đi tới điện Thừa Khánh, ở giữa còn cách ba cung, mười hai điện, hướng kia chính là Đông Cung mà thái tử điện hạ đang ở...”

”Rừng mai này nhìn rất đẹp.” Vô Tà ngoan ngoãn di3nd@nlequ¥'đônđể Nhâm Bích dắt theo, trong lúc Bích Thủy còn đang nói huyên thuyên, chậm rãi chen vào một câu.

Bích Thủy đối với Vô Tà cực kỳ cung kính, thấy nàng có hứng thú đối với rừng mai kia liền bận rộn trả lời: “Đó là đương nhiên. Khi còn bé Tuyên vương rất là yêu thích rừng mai kia, có lúc còn ở lại cả ngày. Khu rừng kia đều là do Tuyên vương tự mình chăm sóc. Sau này, khi Tuyên vương không còn ở trong cung, quản sự nơi này cũng không dám lười biếng, mai còn mọc tốt hơn so với lúc trước.”

”Chăm sóc một vài loại hoa cỏ đẹp so với nuôi một con sói còn tốt hơn nhiều. Con sói có thể làm người bị thương, còn hoa cỏ lại không hề.”

Một đứa trẻ nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ, nghĩ cái gì thì liền nói ra, nói không chừng là thế tử đã từng bị tiểu sủng vật do chính mình nuôi D$Đ£ L+)QĐdưỡng cắn bị thương cũng nên. Bích Thủy cười nói: “Cũng không phải là không đúng. Nuôi một con mèo thì nhiều ít cũng sẽ bị nó gây thương tích một, hai lần, sói con trưởng thành rất hung dữ, cũng không dám nuôi. Còn trồng hoa cỏ tốt một chút thì liền giống như Tuyên vương, tu thân dưỡng tính, tính cách thanh ngạo, người giống như hoa, cả người tao nhã vô hạn. Nhưng nô tỳ cảm thấy, tính tình của Tuyên vương cực kì tốt, không, nói chính xác thì ngay cả mèo con, chó con, sói con đều không chịu cắn chủ nhân như Tuyên vương đây.”

”Đúng vậy, đều không hề cắn.”

Bích Thủy sửng sốt, đôi môi phấn nộn của Vô Tà đã mơ hồ cong lên, giọng nói trẻ con d¶€n₫@nlequ¥donkia còn vô cùng thanh thúy, nhưng tại sao nghe vào tai người khác lại có một loại khác thường không thể nói rõ. Miệng nàng hàm chứa ý cười, con ngươi đen nhánh chậm rãi hướng ra phía ngoài. Từ trong mắt nàng lóe lên ánh sáng bén nhọn khiến lòng người chợt nảy sinh nỗi sợ hãi không rõ. Bích Thủy không nhịn được mà hai mắt mở ra nhắm lại tới vài lượt, lần nữa định thần nhìn lại thì liền cho rằng ban nãy chỉ là ảo ảnh. Trước mắt nàng chỉ còn lại Vô Tà phấn điêu ngọc mài mà lại ngạo mạn mà thôi.

...

Bên ngoài cung Trường An, rừng mai vẫn trơ trụi, có vẻ hoang vu mà đột ngột. Áo bào trắng lỗi lạc, thân hình thon dài có chút tùy ý đứng ở trong đó, mặc phát đơn giản thả xõa xuống ở sau ót. Hắn nhàn nhã khoanh tay đặt ở trước ngực, vẻ mặt thong dong, mặc gió rừng thỉnh thoảng cuốn mặc phát cùng áo bào trắng dây dưa, rừng mai hơi có vẻ hoang vu này đột nhiên nhiều thêm một loại cao thượng xa xăm trống trải đẹp đẽ như tranh vẽ. Nhưng nếu đến gần hơn một chút, người ta mới chợt phát giác, nam nhân tuấn mỹ trong bức tranh ấy lại lãnh mạc, xa cách đến không thể với tới, kèm theo từng đợt hơi thở đạm bạc khó lường.

Một bóng đen hạ xuống, đứng bên trong bóng tối, thân hình kia mặc dù cao gầy, nhưng lại rất tinh tế, trang phục màu đen gọn gàng, hiển nhiên là ám vệ. Lúc người đó mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp của nữ tử vang lên: “Chủ tử.”

Tần Yến Quy ghé mắt liếc nhìn cô gái lạnh như băng kia, chậm rãi nói: “Nga, Hàn Y, ngươi đã đến rồi.”

Cô gái Hàn Y vận y phục màu đen kia trầm giọng nói: “Là ta, chủ tử.”

”Đứa bé kia đi về?” Tần yến thuộc về hỏi phải mạn bất kinh tâm, khóe miệng nhàn nhạt vén lên.

”Dạ.”

”Ngươi đi đi, bảo vệ nàng cho tốt.”

”Vâng.” Lời của Hàn Y rất ít, nhưng dừng một chút, do dự một cái chớp mắt, vẫn là mở miệng: “Chủ tử, vì sao không mang nàng cùng trở về phủ?”

Sau khi trở về phủ, tất nhiên là họ sẽ phải bận rộn với đứa bé kia... Nàng vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể ứng phó? Chủ tử đã đồng ý với đứa bé đó, lúc này rõ ràng chỉ cần chủ tử nguyện ý mang nàng trở về phủ Tĩnh vương, liền có thể giải quyết những thứ phiền toái kia.

Trên mặt Tần Yến Quy vẫn là nụ cười yếu ớt không đạt đến đáy mắt, vạt áo nhẹ nhàng lay động, xen lẫn mùi hương của bùn đất: “Ngươi quá khinh thường nàng, Hàn Y.”

Đứa bé kia mặc dù thanh cao ngạo mạn từ trong xương, cho dù so với tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn một chút. Quá kiêu ngạo sẽ tự đưa chính mình vào thế yếu, đứa bé kia vô cùng am hiểu đạo lý này, hắn ngược lại coi như là bị tiểu quỷ kia xem thường?

”Thoạt nhìn thì ngươi giống như còn có lời muốn nói, Hàn Y?” Mí mắt Tần Yến Quy cụp xuống, tay trái cầm một cành mai khô, tinh tế thưởng thức, thái độ không mấy để ý.

Hàn Y đứng trong bóng tối, cúi đầu, nói: “Chủ tử, Tần Vô Tà đang giữ lệnh bài chim ưng thanh đồng kia... Chúng ta có cần cho người đi điều tra kỹ hay không?”

”Không cần, tùy nàng đi.” Tần Yến Quy ngẩng đầu nhìn Hàn Y một cái, con ngươi tối tăm giống như một nước xoáy sâu không thấy đáy, khóe miệng chậm rãi gợi lên: “Không có lá bài tẩy, đứa nhỏ này sợ rằng không thể an tâm.”

Hàn Y ngừng một lát, macwjc dù nàng nàng lạnh lùng ít nói nhưng thái độ rất cung kính, hiển nhiên là hết sức kính phục Tần Yến Quy: “Quả nhiên cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của chủ tử.”

Đúng vậy, thế gian này có chuyện gì là có thể tránh được ánh mắt của Tần Yến Quy. Giống như lệnh bài chim ưng thanh đồng kia vậy, hắn đã sớm biết rõ mọi mọi chuyện.

Giống như đã nhìn thấu ý nghĩ của Hàn Y, Tần Yến Quy xem thường nói: “Ta cũng không biết.”

Hàn Y sửng sốt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rốt cục cũng xuất hiện một tia giao động. Nàng kinh ngạc. Điều này sao có thể? Trên đời này còn có chuyện hắn nhìn không thấu?

Tần Yến Quy than nhẹ: “Ngươi cho rằng ta là không gì không làm được?”

Hàn Y giật mình, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nói gì, nhưng trong lòng thì thầm than một tiếng. Chủ tử không phải là không có gì không làm được, mà còn hơn thế... Cho dù là người ở vị trí tối cao cũng không thể dễ dàng bỏ qua những nguy hiểm không thể lường trước, mà hắn lại không có một chút vội vàng. Hoặc có lẽ là hắn thật không phải là người có thể làm được mọi chuyện, nhưng lại không hề lưu tâm bởi không có bất cứ chuyện gì có thể làm hắn sợ hãi cùng lo lắng...

”Đi đi, về sau, chức trách của ngươi chỉ có việc bảo vệ nàng thật tốt.” Tần Yến Quy đứng lên, vẫn cất bước, không nhanh không chậm mà tự nhiên rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.