Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À

Chương 6




- Thế nhưng... Chúng ta hiện tại chỉ bất quá là dùng mộc thương tỷ thí.

Quách Tử Nghi không giải thích được nói rằng:

- Không cần suy nghĩ đượ chu đáo chặt chẽ như vậy đi sao?

Tần Tiêu cười cười:

- Chút bản lĩnh ấy của ta, không phải dùng để biểu diễn và thưởng thức, mà là dùng để sát nhân. Nếu động thủ rồi, sẽ coi như giao đấu thực sự. Do đó, đối với ta mà nói, lúc này ở trên tay ngươi chính là Phương Thiên Họa Kích!

Quách Tử Nghi hưng phấn gật đầu một cái:

- Ta hiểu rõ! Tần tướng quân, giả sử hiện tại chính là trên chiến trường. Ngươi ta hai người trước trận đối địch, ngươi không nên khiêm nhường đối với ta. Tiểu sinh thật sự muốn biết bản lĩnh của ta đến tột cùng thế nào?

Tần Tiêu hào khí tăng lên, cầm trong tay mộc thương lăng không đảo qua:

- Đến đây đi!

Hai người song song phóng ngựa cùng xông lên, trong tay mộc thương không đầu bay như xà tín mang theo từng đợt hàn khí, hướng phía đối phương kêu gọi mà đến!

Tiết Nột nhíu mày cả kinh nói:

- Sát khí!

Vương Tuấn cũng có chút kinh ngạc:

- Bọn họ đấu thật!

Quách Kính Chi nhất thời đại kinh thất sắc:

- Chuyện này như thế nào cho phải? Nghịch tử kia! Thực sự là, thực sự là quá đáng hận!

Tiết Nột vội giơ tay lên ngăn cản Quách Kính Chi:

- Không vội! Ta xem, Tần Tiêu là có ý thử một chút bản lĩnh thật sự của công tử. Như vậy cũng tốt, kỳ thực ta cũng muốn biết, võ nghệ của Tần Tiêu này đến tột cùng tới trình độ nào. Ta tự nhận là đánh không lại hắn, bởi vì hai năm trước, công tử đã có thể cùng ta đánh tới bất phân thắng bại. Từ đó về sau, ta chưa từng thấy qua võ nghệ của công tử nữa.

Vương Tuấn cười:

- Ta là một năm trước.

Tiết Nột nghi hoặc không giải thích được:

- Làm sao có khả năng?

Vương Tuấn tự giễu cười:

- Bị hắn đánh rơi xuống ngựa.

Cách bọn họ không xa là đám người Lý Tiên Huệ và Mặc Y Tử Địch, đều có chút khẩn trương nhìn tình hình trong viện. Năm xưa nhiều lần so đấu đi, Lý Tiên Huệ còn chỉ lo lắng Tần Tiêu bắn không đủ chuẩn, thấy hắn chiến thắng được rồi. Một trận phương tâm mừng thầm. Lúc này lại so đấu thương trên ngựa, tâm thần của nàng lại là căng thẳng:

- Hiện tại nếu như có sơ xuất thì làm sao mới tốt nha? Mặc kệ ai bị thương, chung quy đều không phải chuyện tốt!

Mặc Y nhìn ra tâm tư của Lý Tiên Huệ, đi tới bên người nàng đỡ cánh tay của nàng:

- Yên tâm. Hầu gia tuyệt đối sẽ không thua.

- Đúng vậy đúng vậy.

 


Ở bên cạnh Tử Địch con mắt không nháy mắt cũng không nháy, nhìn vào trong viện, thuận miệng nói rằng:

- Quái vật kia làm sao có khả năng bị người đánh ngã nha!

Quách Tử Nghi có sai lầm lúc trước, hiện tại đã rất cẩn thận, thường thường đâm ra một thương, nửa thử nửa tấn công. Tần Tiêu không nhịn được hoành thương đem chiêu thức của hắn đánh ra. Hét lớn một tiếng;

- Đề khởi tinh thân một chút! Ba chỗ sơ hở, mỗi một chỗ đều có thể cho ngươi táng thân dưới thương!

Hai người giao mã mà qua. Tần Tiêu ghìm cương ngựa một cái đem ngựa quay đầu lại, trên mặt đằng đằng sát khí:

- Lại nói cho ngươi một lần, hiện tại là trước trận chém giết, không phải ngươi chết chính là ta sống! Chỉ có phấn đấu quên mình muốn đem đối phương giết chết, mới có đường sống. Nghìn vạn lần không nên có cái tâm lý may mắn gì đó. Cho dù ngươi có thể cùng ta đấu vài hiệp chẳng phân biệt được thắng bại, ở bên cạnh cũng sẽ có kẻ bắn lén đâm sau lưng đả thương đến ngươi. Do đó nhất nhất tốc chiến tốc thắng một chiêu thành công, mới là chính đạo!

Quách Tử Nghi tinh thần đại chấn:

- Hiểu rõ! Đến đây đi!

Bên sân Quách Kính Chi sợ đến cả người bắn ra:

- Trời a, làm sao lại liều mạng đấu rồi! Chuyện này, chuyện này làm thế nào cho phải đây?

Tiết Nột nói rằng:

- Đừng hoảng hốt Quách đại nhân. Quách công tử thật phúc khí, gặp được lão sư tốt. Tần tướng quân nói những lời này, tất cả đều là bí quyết yếu điểm trong chiến trận, người không có chân chính ở trên chiến trường chém giết đẫm máu thì vô luận như thế nào cũng lĩnh ngộ không được. Tần tướng quân đang kích phát ý chí chiến đấu của công tử, để hắn đem bản lĩnh lợi hại nhất phát huy ra. Cứ như vậy, mục đích tỷ thí mới đạt được.

Quách Kính Chi thoáng hòa hoãn tâm tình:

- Chỉ hy vọng như thế đi sao...Chỉ là, đừng nháo đến xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.

Quách Tử Nghi định trụ tâm thần, một tiếng rống to hơn, phóng ngựa hướng phía Tần Tiêu vọt tới, mộc thương trong tay như cầu vồng quán, thực thủ trước ngực Tần Tiêu.

Tần Tiêu trong lòng khẽ động: chiêu này lợi hại! Nhanh, chuẩn, độc, sát khí, lãnh khốc, bá đạo, tất cả đều cùng nhau sử xuất đến! Hàng phục Quách Tử Nghi tại trong một chiêu này!

Tần Tiêu trầm giọng quát một tiếng, hoàn toàn không để ý Quách Tử Nghi đâm tới một thương trước ngực, chính mình một thương phi khoái từ đầu mà đánh xuống đỉnh đầu Quách Tử Nghi!

Quách Tử Nghi kinh hãi cư nhiên không để ý phòng thủ, chỉ muốn tiến công? Trong lòng thoáng kinh nghi, trong tay lại có chút chậm chạp. Một thương kia của Tần Tiêu không lưu tình chút nào quất thẳng xuống. Tuy rằng xẹt qua đỉnh đầu hắn không có đánh trúng. Nhưng một cán thương thẳng tắp bổ vào tay cầm thương của hắn, trên vai hơi nghiêng.

Quách Tử Nghi thét một tiếng kinh hãi, mộc thương tuột tay, vai một trận đau nhức, phục trên lưng ngựa, thân thể mất đi trọng tâm, suýt nữa ngã xuống ngựa.

Tần Tiêu ném mộc thương xuống phóng ngựa đuổi theo, đỡ hắn một cái, đem hắn đỡ được thẳng lên.

Bên sân mọi người thấy Quách Tử Nghi bị đánh thương, đều kinh hãi kêu hô, trong triều đều vội chạy qua đây.

Quách Tử Nghi liếc mắt nhìn Tần Tiêu ở bên cạnh, xấu hổ ghìm cương giữ ngựa, xoay người xuống ngựa quỳ gối tại trước mặt Tần Tiêu:

- Tướng quân, Tử Nghi...phục rồi!

Tần Tiêu xuống ngựa đem hắn muốn đỡ dậy, nhưng Quách Tử Nghi đã lắc đầu, xấu hổ xấu hổ không chịu đứng dậy, vì vậy cười nói rằng:

- Tử Nghi, lần này cũng không xem như là ngươi thực bị thua. Ngươi còn không có lên chiến trường qua, không có cảm thụ qua cái loại bầu không khí sinh tử chém giết đẫm máu này. Đi lên trên chiến trường, người lợi hại nhất lại là người không sợ chết. Vừa rồi một thương kia của ngươi, nếu như không chậm lại, kỳ thực chí ít có thể cùng ta liều mạng lưỡng bại câu thương. Nhưng ta biết ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi xem đến giá thức của ta, lại nghĩ muốn lui về để phòng thủ, do đó động tác tự nhiên sẽ bị chậm lại. Ngươi tự nghĩ, do đó mới chậm. Đi lên trên chiến trường, chém giết chỉ là một loại bản năng, căn bản không có thời gian cho ngươi suy nghĩ. Ngươi không phải thua ở thương pháp, hay thuật cưỡi ngựa mà là...tâm chí. Ngươi hiểu chứ?

Mọi người chạy đến bên cạnh, thấy Quách Tử Nghi quỳ ngã xuống đất, Tần Tiêu đối với hắn nói chuyện, biết được Quách Tử Nghi thụ thương không nặng, đều khẽ thở ra một hơi.

Quách Tử Nghi ngẩng đầu lên nói:

- Tướng quân, ta đây...phải làm như thế nào mới có thể nắm giữ những bí quyết và pháp môn này?

Tần Tiêu nói:

- Ngoại trừ trên chiến trường tự thể nghiệm, không còn phương pháp nào khác. Công phu của ngươi đủ tốt, thương pháp hoặc giả kích pháp thập phần tinh thuần, vô luận là lực đạo, tốc độ hay là kỹ xảo có thể nói cũng không ở dưới ta. Duy nhất khiếm khuyết chính là kinh nghiệm lâm trận chém giết, cùng loại bản năng phán đoán chuẩn xác này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.