Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À

Chương 5




- Mượn một chiêu vừa rồi mà nói, ngươi nếu là tính toán được chuẩn, kỳ thực thương của ngươi đã có thể đâm trúng ta trước. Nếu ta trúng chiêu rồi, đâu còn khí lực sử dụng chiêu khác được nữa? Như vậy ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng tránh né. Đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Ta là ở tuổi này của ngươi, còn không có được phần bản lĩnh này đấy!

- Tướng quân!

Quách Tử Nghi lớn tiếng nói:

- Ngươi....ngươi vẫn là thu ta làm đồ đệ đi! Tử Nghi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng từ lúc mười hai tuổi tới nay, vẫn là bình sinh lần đầu bại trận, hơn nữa bị bại tâm phục khẩu phục như vậy!

Tần Tiêu nhìn đám người Quách Kính Chi một cái, thấy bọn họ đều là nhãn thần bội phục và thưởng thức, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái, nâng song chưởng của Quách Tử Nghi:

- Đứng dậy trước rồi nói.

Quách Tử Nghi quật cường đem một đầu gối còn lại cũng quỳ xuống phía dưới, cư nhiên có chút chơi xấu nói:

- Tướng quân nếu là không đáp ứng, Tử Nghi sẽ không đứng lên.

Quách Kính Chi tức giận quát dẹp đường:

- Liệt tử, thực sự là hỗn tiểu tử không thể dạy!

Tần Tiêu cười ha ha, đối với Quách Tử Nghi nói rằng:

- Được rồi, ta đáp ứng! Bất quá, ngươi ta niên kỷ chỉ hơn kém ba bốn tuổi, sao có thể làm sư phụ ngươi được, ngươi cứ gọi ta một tiếng sư huynh đi là được!

- Như vậy sao được! Tử Nghi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chung quy vẫn hiểu được tôn sư trọng đạo. Sư phụ chính là sư phụ.

Dứt lời cung kính ngẩng đầu lên:

- Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi Quách Tử Nghi đại lễ!

Bên trong phủ Thứ Sử, ánh nến chiếu rọi cảnh ca múa thái bình, tựa như một cái bàn tròn lớn ngồi được kín chỗ, giơ chén cụng ly, nói cười vui vẻ, rất náo nhiệt.

Quách Kính Chi bày một đại yến tiệc, xem như yến tiệc bái sư của Quách Tử Nghi. Quách Kính Chi trung niên mới có được đứa con trai độc nhất này, vẫn đều coi hắn như trân bảo. Đối với hắn quản giáo cực nghiêm. Cũng may có được nghiêm phụ như Quách Kính Chi, từ nhỏ đối với hắn quán thâu tư tưởng kiến công lập nghiệp "tập được văn võ toàn tài, phục vụ cho đế vương gia", mới có thể khiến nhân tài văn võ như Quách Tử Nghi đều thập phần xuất chúng. Văn thao này thật ra dễ làm, sách cổ điển tịch, văn nhân sĩ tử Quách Kính Chi tùy tiện gọi một tiếng là có một đống. Ngay cả dạy thư pháp cũng là đương đại Tông Sư Thảo Thư Trương Húc; duy chỉ có võ công, vẫn khổ sở tìm danh sư lại vẫn không tìm được người nào. Ngoại trừ mấy người Tiết Nột và Vương Tuấn khi còn bé đem Quách Tử Nghi dẫn vào môn chỉ điểm một chút. Những năm gần đây, Quách Tử Nghi kỳ thực vẫn đều là dựa vào tự bản thân tìm hiểu khổ luyện, mới có thành tựu ngày hôm nay.

Hiện tại một sư phụ Võ Trạng Nguyên từ trên trời giáng xuống, Quách Kính Chi kỳ thực trong tâm nhãn rất là cao hứng. Nếu không phải xuất phát từ văn nhân thận trọng, hắn có thể so với nhi tử của mình đã sớm mở miệng cầu Tần Tiêu hơn rồi.

Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ được tôn đến thượng tọa, Quách Tử Nghi làm đủ nghi thức khấu lễ bái sư, kính cho sư phụ cùng sư nương như nhau. Lý Tiên Huệ cười khanh khách nói:

- Cảm tình thật tốt. Tử Nghi chỉ so với ta nhỏ hơn một hai tuổi như vậy, cư nhiên gọi sư nương thành vãn bối của ta.

Trên mặt Quách Tử Nghi một trận đỏ lên, không có ý tứ cười nói:

- Còn may chỉ có một sư nương...

Mọi người cùng nhau cười lớn, Trương Húc hắc hắc cười nói:

- Tử Nghi tiểu đồ nhi, sư phụ ngươi đúng là người phong lưu, sư nương dẫn ra ngoài cửa chỉ có một, trong nhà có thể có một chi quân đội, đến lúc đó có thể cho ngươi gọi đến miệng lưỡi khô khốc. Nói không chừng còn có người nhỏ tuổi hơn cả ngươi đấy.


Quách Tử Nghi kinh ngạc "a" một tiếng, lập tức lắc đầu chán nản nói:

- Vậy cũng phải gọi, không có biện pháp nha...

Nhìn Quách Tử Nghi lộ ra dáng điệu thơ ngây, tất cả mọi người đều cười lớn một trận. Trong phòng không khí hoà thuận vui vẻ.

Tần Tiêu cười nói:

- Tử Nghi, ngươi đừng nghe Trương sư phụ của ngươi nói bậy. Ta..khụ, là một người rất trung tình. Cho tới bây giờ chỉ có một chính thê.

Trương Húc nhất thời thay đổi đề tài câu chuyện:

- Có nghe hay không đến "hiện tại" mà thôi, ha ha! Thời gian tới, sợ rằng sẽ có người lên cấp trở thành sư nương của Tử Nghi a!

Lý Tiên Huệ cũng che miệng cười, giương mắt nhìn Mặc Y và Tử Địch một chút, tỷ muội hai người ở dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hận không thể đào cái lỗ chui vào đó trốn, quẫn bách quá mức.

Trong phòng mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có một mình Trương Cửu Linh lẳng lặng ngồi ở một bên, tự rót một chén rượu uống. Nét mặt mang theo mỉm cười thanh ngạo, cũng không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn. Phảng phất như tất thảy ở trong căn phòng này đều cùng với hắn không quan hệ, như mây khói phảng qua.

Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, trong lòng tính toán: Trương Cửu Linh, quá mức cao ngạo rồi... Đó chính là làm ra vẻ. Coi như là nhân tài cũng muốn hợp quần mới đúng. Đạo lý cây cao đón gió, chẳng lẽ cũng không hiểu được sao? Tương lai nếu là đến trong triều làm quan, loại tính tình này làm sao được ưa thích?

Sau bữa tiệc tan, mấy người Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ bị phụ tử Quách Tử Nghi hai người nài ép lôi kéo lưu lại, không muốn bọn họ lưu lại ngủ một đêm. Tần Tiêu cũng đang muốn mượn cơ hội tìm Trương Cửu Linh trò chuyện. Vì vậy cũng mượn bậc thang này lưu lại, được an bài đến ở lại trong phòng khách lớn tại hậu viện. Đồng thời cùng ở lại đó, chính là một ít tân khách như Trương Húc, Tiết Nột và Trương Cửu Linh.

Nửa đêm dần sâu, Lý Tiên Huệ một đường mệt nhọc. Đi đầu ngủ mất, Tần Tiêu ra khỏi phòng khách, gõ cửa phòng của Trương Húc một cái.

Trương Húc xoa con mắt mở cửa ra:

- Đã khuya như vậy có chuyện gì a? Chẳng lẽ muốn tìm ta đấu rượu?

Tần Tiêu dương dương tự đắc cầm một bầu rượu trong tay:

- Thế nào. Chẳng lẽ không dám?

- Buồn cười!

Trương Húc vào nhà chuyện này:

- Trên đời này còn không có chuyện ta không dám làm đấy!

Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy hai chén uống sạch rượu.

Trương Húc nhìn Tần Tiêu vài cái rồi nói rằng:

- Vận khí của ngươi luôn luôn tốt như vậy. Đến Nhạc Châu một chuyến cư nhiên có thể đem Quách Tử Nghi thu làm môn hạ. Ta có chút nhớ nhung có chút nghĩ mãi không hiểu. Vì sao ngươi có khả năng làm ra một ít sự tình trái ngược hoàn toàn với người khác?

Tần Tiêu cười cười lướt trên khóe miệng:

- Ta làm gì?

- Còn chưa đủ để nói sao?

Trương Húc nói rằng:

- Khi gặp được Lạc Tân Vương, ta đã phát hiện ngươi cùng thường nhân khác biệt rất lớn. Người bình thường đều tin phung vương thất chính thống. Mà ngươi chỉ nhận thức "người có thể tạo phúc cho bách tính". Khi ở Giang Nam, ngươi dùng những sách lược vu hồi cầu toàn kia, người bình thường cũng là tuyệt không làm như vậy. Nêu ví dụ, đổi lại là ta, hoặc là Thái Tử khẳng định minh đao thương thương cùng Hỏa Phượng quyết đấu; sau đó gần nhất, ngươi không để ý người khác chê trách, rời khỏi triều đình tự hạ mình rời kinh. Đổi lại là ta, ta cũng không dám có loại "khí tiết" này, là đại kỵ húy, ta là không có dũng khí làm ra được loại sự tình này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.