Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 19: Chương 19




"...... Không được."

Ký Mi nói: 

"Muốn ấm thì ngươi đi tìm mẹ ruột của đứa nhỏ ấy."

Nghiễn Trạch rụt tay lại, vẻ mặt đau khổ giải thích nói:

"Ngươi nghe ta nói, hài tử kia không phải con của ta, không hiểu sao nó lại bị ném ngay trước cổng Tiêu gia, để lại một phong thư nói là con của ta, mẹ đẻ hài tử là ai, trong thư chưa từng nhắc đến. Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Chắc chắn là có người vu oan hãm hại ta. Mấy ngày nay ta đi tìm mẹ đẻ hài tử, tìm được nàng ta, ta sẽ bắt nàng giải thích rõ ràng, cha mẹ không tin ta, ngươi cũng không tin ta sao?"

"......" Nàng bĩu môi nhìn hắn, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:

"Thật sự không phải con ngươi?"

Nghiễn Trạch thấy thê tử có khả năng sẽ tin tưởng hắn, như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức cầm tay nàng, nói:

"Thật sự không phải!" 

Hắn mở to đôi mắt, hy vọng có thể dùng tấm lòng "chân thành" khiến nàng xúc động. Đôi mắt Ký Mi đen láy xinh đẹp, cứ nghĩ tới việc nàng có thể nhìn thấy mình, trong lòng Nghiễn Trạch vô cùng ấm áp, tựa như quên mất chuyện đang nói, im lặng ngắm nàng.

Phu thê đang cầm tay thân mật, chuẩn bị nói rõ ràng chuyện đứa trẻ, liền nghe tiếng cô cô mắng ở bên ngoài:

"Tiêu Nghiễn Trạch -------hôm nay ngươi chết với ta!"

Hắn đỡ trán thở dài: 

"Ta đã đắc tội cô cô."

Ký Mi nhanh chóng đẩy hắn ra bên ngoài:

"Ngươi đi nhanh đi, nương rất hận ngươi, cho dù hôm nay ngươi quỳ xuống xin tha tội, nàng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."

Nghiễn Trạch vẫn còn luyến tiếc Ký Mi:

"Ta còn rất nhiều chuyện cần nói rõ ràng với ngươi, ta không đi đâu cả."

"Có chuyện gì buổi tối nói tiếp." 

Ký Mi vội la lên: 

"Ngươi không sợ nương ta gọi người mang gậy đến đánh chết ngươi sao!?"

"......"

Trong lúc do dự, Tố Thu đã mang Kim Thúy cùng một nha hoàn nữa xông vào, chặn Nghiễn Trạch trong phòng. Tố Thu khí giận đầy đầu, chỉ vào con rể mắng:

"Ta nghe thấy động tĩnh trong phòng, không ngờ thằng nhãi ranh nhà ngươi còn dám tới cửa làm phiền Ký Mi."

"Ngài nghe ta nói đã, hài tử kia không phải -----"

Không đợi hắn nói xong, cô cô đột nhiên xông lên đánh hắn:

"Hôm nay ngươi dám đến đây cũng đừng trách ta không khách khí. Kim Thúy, gọi người từ nha môn đến đây, nói rằng có kẻ xấu trèo tường vào phủ muốn hại người! Gọi người tới bắt hắn!"

Vừa dứt lời, Kim Thúy liền xoay người chạy ra ngoài.

Nghiễn Trạch thấy không ổn, vừa né tránh cô cô, vừa tranh thủ trốn ra ngoài:

"Cô cô, ngài nghe ta nói, hài tử kia không phải con của ta, thật sự không phải!"

Tố Thu còn đang hận không thể ăn tươi nuốt sống Nghiễn Trạch, còn tâm trí đâu mà nghe hắn giải thích. Đuổi theo hắn vài vòng đã không còn sức lực, mệt đến mức thở hồng hộc, chợt thấy chậu nước rửa mặt đặt trên bàn, không nói hai lời liền bưng lên hất về phía Nghiễn Trạc.

Thấy cô cô tính hất nước vào mình, Nghiễn Trạch nghĩ hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vội đẩy cửa chạy đi. Hắn vừa ra khỏi cửa thì ván cửa đã bị nước hất ướt hết, cô cô ở phía sau không ngừng mắng hắn:

"Thằng nhãi con! Ngươi chạy đi đâu, để cô cô nãi nãi bắt ngươi nhốt vào nhà giam!"

Cũng may mẹ vợ hắn chân nhỏ, chạy không nhanh, Nghiễn Trạch mở cửa chạy ra khỏi phủ, tạm thời tránh được một kiếp nạn.

Tố Thu đuổi tới cửa phủ đã không còn thấy bóng dáng con rể đâu, đỡ khung cửa thở hổn hển. Lúc này Ký Mi cũng vừa ra tới, thấy biểu ca đã chạy thoát, nhẹ nhàng thở ra, vỗ lưng giúp nương thuận khí:

"Xin ngài bớt giận, hắn không dám đến nữa đâu, chúng ta quay trở về thôi."

Lúc này Ký Mi liền thấy Mai Chi Hạng mang theo bốn năm người tay cầm côn vội vàng chạy tới, cứ như là đi bắt kẻ xâm phạm triều đình. Nàng nói:

"Các ngươi quay về đi, không có việc gì quan trọng đâu."

Tố Thu đã thuận khí, lớn giọng nói:

"Nhanh đuổi theo, nếu không hắn trốn mất!"

Thẩm Hướng Nghiêu biết là Tiêu Nghiễn Trạch, nhanh chóng hỏi:

"Muốn đuổi theo hay không?"

Ký Mi lắc đầu nói: 

"Không cần, các ngươi đi đi, không có việc gì đâu."

Khó có được một lần nói chuyện với Lục Ký Mi, Thẩm Hướng Nghiêu bất giác cúi đầu âm thầm vui sướng:

"Nghe tiểu thư."   Nói xong liền cùng mấy người kia lui xuống.

Ký Mi cùng Kim Thúy mỗi người một bên đỡ mẫu thân về phòng, vào phòng nàng chủ động dâng trà nóng lên mẫu thân, chờ giáo huấn. Quả nhiên Tố Thu chọc vào trán nàng nói:

"Ngươi bị ngốc có phải không? Hắn đã tới tận đây, tại sao ngươi không báo ta? Còn ngồi nói chuyện với hắn."

"Hừ! Nếu không phải ta kịp thời chạy tới, ngươi lại bị hắn bắt nạt, ngươi, ngươi bị ma quỷ ám hay sao mà hắn nói cái gì cũng tin!?"

Tố Thu ôm bả vai tức giận nói:

"Hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được, chờ hắn đến đây lần nữa, ném hắn vào đại lao, bắt hắn ngồi xổm mười tám ngày trong đấy xem hắn có biết đau hay không?"

"......"  Ký Mi biết rõ mẫu thân chán ghét Nghiễn Trạch, tích tụ đã nhiều năm, trong chốc lát không thể nguôi ngoai. Mười năm trước hắn làm hỏng mắt nàng, mẫu thân đã không vừa mắt hắn, sau này cuộc sống của hắn lại phóng túng, ăn chơi, phỏng chừng ở trong lòng mẫu thân hắn đã bị dẫm bẹp mấy trăm lần rồi.

Tố Thu đặt tay lên vai nữ nhi nói:

"Lần sau hắn đến, ngươi phải gọi ta! Không đánh chết được hắn thì cũng phải đánh đến khi nào chúng ta xả giận xong thì thôi! Nhớ kỹ chưa? Hắn đến, ngươi phải gọi ta."

"...... Dạ nhớ kỹ."



Dựa theo bộ dáng "điên cuồng" của cô cô ban sáng, Nghiễn Trạch hiểu rõ hình tượng của mình trong lòng cô cô không thể nào cứu vãn được nữa, lần sau nếu bị cô cô bắt được, hắn chắc chắc phải chịu khổ. Nhưng hắn còn rất nhiều chuyện cần nói với Ký Mi, đêm nay không gặp được nàng quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.

Lúc chạng vạng, tuyết lại rơi, Nghiễn Trạch canh thời gian không sai lắm, sai Thiên Đông ghé người vào chân tường, giống như ban sáng để hắn lấy đà trèo tường vào.

"Đại thiếu gia, nô tài khuyên ngài một câu, chúng ta vẫn nên trở về đi. Nơi này tốt xấu gì cũng là hậu viện nha môn, nếu ngài bị người gõ mõ cầm canh nhìn thấy, gây ra chuyện lớn thì không hay đâu."

"......" Nghiễn Trạch nghĩ ngợi, đạp một chân lên lưng Thiên Đông, trèo qua tường. Hắn phải gặp được Ký Mi, nói chuyện rõ ràng, nếu không hắn trở lại Tiêu gia cũng bức bối đến phát bệnh mất, so với việc nghẹn chết ở nhà hắn tình nguyện bị cô cô đánh.

Lúc này, liền nghe cửa kẽo kẹt một tiếng, trong không gian vắng lặng, xung quanh toàn là tuyết, âm thanh này hết sức chói tai. Thiên Đông vội vàng chụp lấy chân đại thiếu gia:

"Không tốt, không tốt, có người tới."

Nghiễn Trạch tập trung nhìn, từ cửa thò ra một cái đầu, ngó nghiêng trái phải, nhìn thấy bọn họ người đó liền nhỏ giọng vẫy vẫy tay:

"Đừng leo tường, vào đi."

"Kim Thúy?"

Kim Thúy thấp giọng hừ nói: 

"Thiếu nãi nãi kêu ta mở cửa cho ngài, ngài đừng leo tường, đạp lên mái ngói sẽ phát ra tiếng động, đến lúc đấy phu nhân lại gọi bọn nha dịch tới đánh ngài."

Nghiễn Trạch vừa nghe là Ký Mi phái Kim Thúy ra mở cửa, vui mừng khôn xiết, vội đến mức ba bước cũng gộp thành một chạy tới cửa:

"Ký Mi chờ ta?"

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trầm xuống:

"Không phải là ngươi đang "giả truyền thánh chỉ" đấy chứ? Thật ra là cô cô nói để dụ ta vào."

".........." Kim Thúy bị nghi oan, bực mình hừ hừ:

"Đại thiếu gia, nếu ngài không tin lời ta nói thì ta đóng cửa quay về!"

"Đừng!" Hắn ngăn lại, thuận tay móc một thỏi bạc từ túi tiền ra, nhét vào tay Kim Thúy:

"Cầm đi mua mấy món ngon để ăn."

Kim Thúy vuốt thỏi bạc lạnh ngắt, mắt to trừng hắn:

"Không phải vì ta muốn bạc của ngài mới mở cửa đâu đấy, ta chỉ nghe lệnh thiếu nãi nãi thôi......" Bất quá, nếu ngươi cho ta bạc, ta sẽ "miễn cưỡng" mà nhận.

"Biết rồi, biết rồi." Nghiễn Trạch thuận miệng ứng phó Kim Thúy, liền khẽ bước về phía sương phòng Ký Mi. Trong viện im ắng không tiếng người, hắn nhanh chóng chạy đến phòng Ký Mi, đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa, vội nhảy vào, xoay người cài cửa thật kĩ, sau đó nhẹ giọng gọi thê tử:

"Ký Mi?"

"Hừ! Thằng nhãi ranh, ngươi đã chui đầu vô lưới!"

Nghiễn Trạch bị hù đến mức lông tơ dựng thẳng lên, hoảng sợ nhìn xung quanh, mãi mới thấy bóng dáng thê tử như ẩn như hiện phía trong, liền nghe tiếng ngài cười khanh khách:

"Ta bắt chước nương đấy, có giống không?"

"......" Hắn nhanh chóng chạy đến, ôm chặt nàng, vừa tức giận vừa buồn cười nói:

"Đang là lúc nào mà ngươi còn trêu ta?"

Ký Mi hừ cười nói:

"Hừ, ta thích trêu ngươi đấy. Có muốn người thật không? Mau thả ta ra, nếu không ta gọi người đến bây giờ. Nương vẫn luôn nói với ta, nếu ngươi tới, ta phải kêu nha dịch đến đánh ngươi một trận rồi quăng vào đại lao."

"......" Hắn bất đắc dĩ buông tay, cưới biểu muội của chính mình, bất tiện cái là mẹ vợ lại là muội muội của cha mình, là  họ hàng thân thích. Nếu hắn thật sự bị cô cô đánh một trận, cha hắn cũng không thể làm chủ, trái đắng tự mình nuốt.

Ký Mi xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa thở dài:

"Ai, nói thật ra thì chúng ta cũng không dám đánh ngươi, ngươi dưới sự giận dữ lại đòi hưu ta, chắc lúc đó ta phải thắt cổ tự vẫn chứ làm sao sống nổi."

Hắn đuổi theo nàng vào phòng trong, vội la lên:

"Ta sao có thể hưu ngươi?! Ta còn đang sợ chuyện này, ngươi hận ta, lại bị cô cô khuyến khích, muốn bỏ ta."

Nàng nghiêng nghiêng đầu: 

"Đúng vậy...... nương ta thật sự có ý này, ngài nói ngài tình nguyện cho ta hòa ly, dù có bị người đời cười chê vẫn còn tốt hơn là sống với ngươi."

Hắn liên tục lắc đầu:

"Cô cô hồ đồ, hòa ly làm sao mà tốt hơn được?" Lúc này hắn không dám nói ra mấy câu như " ngươi hòa ly, còn có thể gả cho ai, cũng không được làm vợ kế, chỉ có thể làm thiếp. " loại lời nói như vậy, trăm ngàn lần không được phép nói ra.

"Ít nhất có thể bảo toàn mạng sống của ta" Nàng vô tội chớp chớp mắt:

"Đến cả việc sinh con riêng ngươi còn có thể làm ra, bước tiếp theo chính là sủng thiếp diệt thê, muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của ta. Ta chưa muốn chết đâu....... tuy rằng không muốn xa ngươi, nhưng cứ tiếp tục sống như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng tra tấn ta đến chết, ta không dám sống cùng với ngươi nữa."

"Chuyện lần này là hiểu lầm,  hài tử kia không phải con ta!" Hắn sợ cô cô lại đứng vách tường nghe lén, đè thấp thanh âm xuống:

"Ngươi tin ta, sinh hài tử cho ta còn không phải vì tiền của ta sao, nhưng mẹ hài tử từ trước đến nay chưa từng lộ diện, trong thư chỉ nói là muốn nhảy sông tự vẫn, ta cũng đã hỏi thăm khắp các nơi, những con sông trong và ngoài thành đều chưa từng nhìn thấy xác nữ nhân."

Ngẫm lại, vẫn chưa thấy có gì kì quặc. Ký Mi nhăn mày: 

"Có khi nào là người đó thích ngươi, cùng ngươi trải qua mây mưa, hoài thai hài tử, sinh hạ cho ngươi một đứa con nối dõi."

"Sinh hài tử cho ta mà không cần danh phận? Ngươi cảm thấy nữ tử đó ái mộ ta sao? Ta lại thấy là nàng hận ta thấu xương, muốn phá hủy danh dự của ta."

Ngươi còn có danh dự để phá hủy sao?! Nàng liếc mắt nhìn hắn, may mắn trong phòng tối đen, ánh mắt khinh bỉ của nàng không bị hắn phát hiện. Ký Mi nói:

"Ngươi nói không phải con của ngươi, lão gia với thái thái tin ngươi sao?"

Nghiễn Trạch vô lực thở dài:

"Trong nhà không có ai tin ta, bây giờ ta có nói gì cũng không giải thích được." Lặng lẽ cầm lấy ngón tay biểu muội:

"Kỳ thật người khác có tin ta hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi tin ta không làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy là đủ........ Ngươi, ngươi sẽ tin ta sao?"

"Ta tin hài tử kia không phải của ngươi." Nàng nói chắc chắn như đinh đóng cột. Việc đã đến nước này, lão gia cùng thái thái đã nhận đứa trẻ kia, vì lo lắng đứa trẻ đó thật sự là huyết mạch Tiêu gia. Nếu nàng và trượng phu cùng nhau cự tuyệt đứa trẻ không rõ lai lịch kia, nuôi nó ở bên ngoài, đối với chuyện này nàng là người có lợi nhất. Huống hồ, nếu như gặp may mắn, nó thật sự không phải con của Nghiễn Trạch.

"Ngươi tin tưởng ta?" Hắn giống như người chết đuối đột nhiên vớ được khúc gỗ cứu mạng:

"Ngươi thật sự tin tưởng ta?"

"Ta cảm thấy....... cho dù ngươi có rất nhiều nữ nhân ở bên ngoài, nhưng tuyệt đối sẽ không sinh con riêng như vậy, ngươi không phải loại người bất cẩn như vậy."

"Đúng đúng đúng! Dù chơi đùa nhiều, nhưng ta vẫn có giới hạn!" Nghiễn Trạch nói: 

"Ta không phải loại không đàng hoàng, cũng không ỷ thế hiếp người, những nữ nhân hầu hạ bên ta đều do các nàng tự nguyện, ta bỏ tiền ra để chơi các nàng, căn bản không muốn để các nàng sinh nhi tử cho ta."

Ký Mi vỗ mu bàn tay hắn, ôn nhu an ủi nói:

"Ta biết, ta tin tưởng ngươi....."

Hốc mắt hắn nóng lên, ôm nàng vào trong ngực:

"Nếu ngươi cũng không tin ta, ta thật không biết nên làm thế nào." Sau một lúc lâu lại nói: 

"Không, kỳ thật ta vẫn luôn có cảm giác, ngươi sẽ tin tưởng ta, ngươi không giống với những người khác, hiểu ta nhất, tín nhiệm ta nhất."

Ký Mi nhẹ giọng nói:

"Đôi mắt ta đã khỏi, chờ chuyện này qua đi, chúng ta sống với nhau thật hòa thuận."

Hiện tại mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, Nghiễn Trạch mới cảm thấy những ngày yên bình trước đây thật đáng quý, vội vàng không ngừng hứa hẹn:

"Được, ai ta cũng từ bỏ hết, chỉ cần có ngươi."

Nàng than nhẹ:

"Lúc trước ta có nói với ngươi, đợi đến khi đôi mắt ta hồi phục, ta sẽ bắt đầu bó chân, nhưng ta hỏi nương, nương nói đến tuổi này mới bắt đầu thì muộn mất rồi........"

Nghiễn Trạch cúi đầu hôn lên trán nàng vài cái:

"Không cần bó, ta chỉ thích ngươi như bây giờ."

"Nhưng mẹ chồng cùng em chồng...... Bắt bẻ ta......" Nàng buồn bã nói:

"Hiện giờ đôi mắt ta đã có thể nhìn thấy, yêu cầu đối với ta so với lúc trước sẽ khác nhau. Nhưng ngươi nhìn xem, ta không biết chữ, không biết nữ hồng, sổ sách xem cũng không hiểu."

Nói rồi cúi đầu nghẹn ngào:

"Không thì ngươi đi đi, cứ coi như chưa từng thấy ta, để ta tự sinh tự diệt ở nhà mẹ đẻ."

Nghiễn Trạch đau lòng đến không chịu được, nhanh tay nâng mặt nàng lên, lấy khăn lau nước mắt cho nàng:

"Ngươi chính là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, về sau ai dám chê ngươi một câu, ta sẽ không để yên. Trước giờ người ta đều nói, trong hoạn nạn mới thấy được chân tình, bây giờ gặp được việc này, bọn họ đều không tin ta, chỉ có ngươi tin ta, ta có thể không cần ai chứ nhất định cần ngươi."

Ký Mi lại khóc nức nở vài cái, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn hắn:

"Chúng ta chỉ lo nói chuyện nãy giờ, ta còn chưa được nhìn ngươi thật kĩ nữa."

Hắn nói:

"Giá cắm nến ở đâu, ta đi châm nến." Nàng giữ chặt hắn nói:

"Đừng, ngươi muốn để nương ta phát hiện hay sao? Chờ đến sáng mai ta sẽ nhìn ngươi thật kĩ, được không?"

Hắn thụ sủng nhược kinh:

"Ngươi muốn ta ở lại?"

"Ngươi muốn chạy sao?"

Hắn gật đầu như trống bỏi:

"Không muốn chạy, không muốn chạy." Bên ngoài gió Bắc gào thét mang theo tuyết mù trời, đương nhiên được ôm thê tử ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng là tuyệt nhất:

"Mi nhi, đêm nay ta có thể......."

Nàng giả ngu: 

"Có thể gì?"

"Đã nhiều ngày không có ngươi bên cạnh, ta nhịn rất vất vả.........."

"......" Nàng tỉnh ngộ, ôn hòa hỏi: 

"Ngươi sao có thể để mình chịu khổ được chứ, không đi tìm nha hoàn hạ hỏa sao?"

Chuyện của Nhạn Oái với chuyện con riêng gộp lại đã tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn hắn, hắn sợ ngủ với nha hoàn nào đó lại phát sinh thêm chuyện gì thì khổ:

"Không tìm." Sau đó bày ra vẻ mặt "ta đang chờ ngươi thương xót ta" nhìn nàng.

Nàng để hắn ở lại, vốn dĩ muốn hắn hầu hạ nàng một đêm. Nhưng mà bây giờ Nghiễn Trạch còn đang bày ra bộ dáng cầu xin nàng, nàng sẽ  "cố gắng"  đáp ứng. Nàng hạ mi nói:

"Cũng được. Ai bảo ta là thê tử của ngươi cơ chứ."

Nghiễn Trạch cho rằng mình đã làm phiền nàng, không khỏi sinh ra vài phần áy náy:

"Nếu ngươi không muốn thì ta nhịn cũng được."

Nàng sao có thể không muốn cơ chứ, dù sao ra sức cày cấy cũng không phải nàng, ai làm phiền ai thật sự khó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.