Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 33: Tranh thủ thời gian gặp mặt




Khi cô nằm bất tỉnh thì những ký ức về hồi nhỏ bắt đầu hiện lên trong đầu cô.

Cô ca hát cùng với Chi cảnh và khả duệ.3 người chơi chung rất vui nhưng những ký ức đó đang rất đẹp liền trở nên vỡ vụn.

Tan biến thành một mảng đen tăm tối.Khi đó cô bắt đầu giật mình,ngồi phắt dậy.Trước mắt cô đó là cậu chủ tịch cô đã gặp trong nhà vệ sinh.

"Chủ tịch"cô nhẹ nhàng dùng tay chạm vào chủ tịch,lay lay cánh tay của cậu ấy.

Trong cậu ấy có vẻ đang ngủ rất sâu.Ngồi trên giường bệnh ngắm kĩ cậu ấy.Lông mi thật dài.Cũng chỉ là một cậu thiếu niên thôi mà.Vậy tại sao lại có một ánh mắt lãnh khốc như thế.

Nó sắc bén đến kỳ là,làm tôi phải run rẫy trước nó.Khi đó vị chủ tịch bỗng mở mắt ra.Thấy cô đang ngồi trước mặt nhìn cậu,cũng làm cậu có chút ngạc nhiên.

"Cô có ổn không?"Đó là câu đầu tiên cậu chủ tịch nói chuyện với cô.Vẻ mặt của cậu rất ôn nhu,giọng nói nhẹ nhàng,chầm chậm dễ nghe.

"Tôi đã ổn rồi,anh không cần lo đâu"

Vị chủ tịch đột nhiên nhíu mày,đứng lên"vậy ư,vậy cô cứ ở đây đi tôi ra làm thủ tục xuất viện cho cô".

Mới nãy vừa rất ôn nhu bây giờ lại là khuôn mặt lạnh lùng của cậu.Chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay lưng đi.

Thấy cậu ấy từ từ đi tôi có chút không nỡ.Cảm giác như trước đây tôi đã từng quen cậu ấy,nhưng nghĩ mãi chẳng nhớ được cậu ấy là ai.

Một cảm giác rất quen thuộc.Nhân lúc cậu ấy còn chưa ra khỏi phòng,tôi liền hít một hơi nói lớn"Có phải trước đây tôi có quen cậu không?"

"Không,trước đây tôi chưa từng gặp cô"

Mất mát...

Đau lòng...

Những cảm giác đó đột nhiên ập tới trên người cô,chẳng biết vì sao lại đau lòng.Nhưng chỉ biết là hai dòng nước mắt đang tuôn ra trên mặt cô.

"Sao mình lại khóc"cô cố lau nước mắt,càng lau càng chảy ra nhiều hơn.Khi đó chủ tịch đã đi ra khỏi phòng ngay khi cậu ấy trả lời xong.

Vừa bước ra cửa cậu ngã lưng vào tường,mặt cười khổ,ưu thương.Ngước lên trời hát lên vào câu từ.

Trong lòng cậu chẳng tốt hơn Linh linh là bao,"Quên tôi cũng được,quên được sẽ khiến em không phải đau khổ nữa."

"Vĩnh biệt cậu,Linh linh."Cậu ấy bước đi dần dần xa khỏi căn phòng của cô đang nằm.

Cho người làm thủ tục xuất viện cho cô,mấy lần sau cô chẳng gặp lại cậu ấy một lần nào nữa.

"Thật tốt khi để cho anh gặp lại em trong khoảng thời gian như vậy.Nhưng thật buồn khi lại phải là... chia li..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.